Your cart is currently empty!
Cuộc vượt biên của cảm xúc – Sonbad gặp lại người xưa…
Giống như 1 câu trong lời bài hát: Đưa cho anh một chiếc CD của quá khứ. Để cùng nhìn lại tình yêu của đôi ta. Cũng trong ngày sinh nhật này 7 năm trước. Tôi đã từng yêu 1 người con gái bằng cả tuổi trẻ của mình. Đó là mối tình lãng mạn,…

Hôm nay, ngày 1 tháng 5 năm 2022. Tại một vùng đất cằn cỗi và không người…
Tôi sinh vào 10h sáng, khoảng 3 tiếng nữa thôi là tôi bước sang tuổi 30. Nói cách khác, tôi đã sống hết 1/3 cuộc đời. Để chào đón sự kiện lịch sử này. Tôi đang chạy cật lực, chạy rất nhanh. Chạy như muốn trốn tránh, chạy như muốn khước từ. Tôi chạy là để tống khứ nước dư thừa trong cơ thể. Đó là cách giúp tôi không còn nước mắt để khóc. Tôi biết rằng chẳng ai gọi cho mình hôm nay.
Giống như 1 câu trong lời bài hát: Đưa cho anh một chiếc CD của quá khứ. Để cùng nhìn lại tình yêu của đôi ta. Cũng trong ngày sinh nhật này 7 năm trước. Tôi đã từng yêu 1 người con gái bằng cả tuổi trẻ của mình. Đó là mối tình lãng mạn, mong manh.
Tôi là gã nghệ sĩ nghèo chuyển từ quê ra Hanoi rồi lại từ Hanoi vào Saigon. Sống 1 đời bấp bênh, tuổi thơ của tôi toàn 1 mùi rượu và bạo lực. Tôi rất chu đáo và kĩ lưỡng, tôi hiểu rất rõ về điều mình muốn. Đi cùng tôi gồm có, 2 cây đàn, 1 chiếc bị hỏng và 1 con mèo. Bộ sưu tập rất nhiều sách cũ, cụ thể là tiểu thuyết và các vở kịch không phải do tôi viết. Tôi có 1 website với nhiều blog viết về tình yêu của những kẻ mộng mơ. Tôi phải đánh đổi cả tuổi trẻ để yêu đương rồi lấy đó làm kinh nghiệm mà viết ra.
Còn nàng tên Mây. Nàng là tiểu thư trong một gia đình giàu ở khu nhà nghèo miền tây. Mây thi đỗ trường Y và cứ ngỡ sẽ trở thành bác sĩ hay y tá đại loại thế, nhưng cô ấy thích rap. Ước mơ không phải của các bậc phụ huynh.
Cô ấy thân một mình ra Hanoi kiếm sống. 4 năm bươn trải, bằng một sự thận kì nào đó. Cô ấy lại làm dancer cho 1 nhóm nhảy hay đi diễn ở các bar bia, pub, vũ trường.
Năm 2015, cô ấy từng tích góp hết vốn liếng mở một trung tâm dạy dance và yoga ở Time City. Nơi đó không chỉ là công việc, mà còn là nhà, một gia đình những cô gái năng động. Cô ấy đã sẵn sàng. Đây chính là thời điểm của cô ấy. Cô ấy biết. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc tập nhảy cô bị gãy mắt cá chân. Với nửa năm vật lộn điều trị, cô ấy khóc rất nhiều, cô ấy bỏ lỡ mọi thứ, nhưng lại vô tình quen được tôi nhờ một buổi điều trị tại bệnh viện nơi tôi đang băng bó sau một cuộc ẩu đả với hai thằng du côn đồng nhậu.
Cô ấy tiếp tục nhảy nhót ngay khi ra viện, có điều cái khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà cô ấy biết… Cảm giác nhảy không được như xưa, cô ấy không còn nhận ra mình nữa. Nhưng trên tất cả, Mây vẫn là 1 nghệ sĩ thứ thiệt.
Cô ấy chẳng quan tâm tên mình có ở trên bảng các nghệ sĩ múa của năm hay không. Cô ấy cũng không bận tâm dù có biểu diễn trước 5 nghìn khán giả hay 5 khán giả. Và sau đó chuyện của chúng tôi bắt đầu…
Tình cảm luôn len lén đến mà ta không ngờ. 1 tình yêu trong trẻo, đẹp đẽ đã bắt đầu. Cô ấy vẫn luôn hỏi, có bao giờ có điều gì trên đời mà bất di bất dịch. Tôi hiểu cô ấy đang nghĩ gì. Và tôi hứa sẽ viết tặng cô ấy 1 blog, 1 điều gì đó cho cô ấy hiểu cô ấy như thế nào. Chúng tôi rất hợp nhau…
Mây: Sao anh cứ viết truyện về tình yêu và tình dục vậy?
Tôi: Để không chết đói!
Mây: Anh không nghĩ đến tiếng tăm của mình hay sao?
Tôi: Nhiều khi anh thấy mình cũng không đàng hoàng lắm đâu.
Mây: Sao không viết thể loại nào khác?
Tôi: Ai mà đọc chứ?
Mây: Tiểu thuyết hoặc trinh thám chẳng hạn. Ai cũng thích thể loại đó.
Tôi: Viết loại đó khó quá. Có lần anh đã thử hợp tác viết cùng với 1 người khác. Chúng anh đã tự giam mình mấy tháng mà rốt cuộc chỉ tổ đau đầu. Đó là 1 giai đoạn vô tư…
Mây: Em cũng thích viết văn. Sao chúng ta không kết hợp mở 1 show nhạc kịch. Nơi đó anh là người kể về câu chuyện của mình, còn em là người hát kiêm cả múa. Chúng ta sẽ thật tỏa sáng.
Tôi: Được đấy chứ. Cơ mà vốn đâu mà mở?. Em có viết à. Nhiều không. Đã kiếm được đồng nào từ mấy bài viết đó chưa?
Mây: Em chỉ viết cho vui thôi. Em sẽ cho anh coi vài mẩu truyện mà em viết…
Tôi: Anh đang nghe đây…
Ngày 1/4 gần 1 năm sau đó, và mẩu chuyện tôi đợi từ em bất ngờ chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Mình chia tay đi”. Định mệnh, thoạt đầu tôi nghĩ em đùa giỡn. Nên quyết định để trò đùa này kéo dài cho tới ngày sinh nhật của tôi là 1/5. Tôi không kiếm Mây, và cũng chẳng gọi cho mây. Mây cũng vậy. Em im bạt một thời gian và không cho tôi bất cứ lý do gì. Tôi không biết nữa, mọi thứ với chúng tôi đều rất hợp, không hề cãi vã xung đột. Tôi và nàng ăn ý ngay cả khi tập nhảy trên giường. Phụ nữ luôn là một phạm trù khó hiểu. Phải chăng như ông chủ quán cơm quen thuộc có nói:
Ông chủ quán: Này Sonbad, chú có muốn thử món nào mới không? Chứ anh nhìn chú ăn mãi món cơm rang mà ngán ngẩm quá.
Tôi: Không. Vẫn như cũ đi anh.
Ông chủ quán: Chung tình với cơm như vậy, chắc tình yêu với chú cũng chẳng khác gì.
Tôi: Cô ấy bỏ em rồi!
Ông chủ quán: Tại sao?
Tôi: Cô ấy muốn thử món mới để đổi vị. Em đoán vậy. Với 1 cô gái xinh đẹp tự lập, body chiều cao hoàn hảo, thì cô có quá nhiều sự lựa chọn, giống như đồ ăn vậy.
Ông chủ quán: Lẽ ra chú nên nghe anh. Đôi khi chú cũng nên đổi món, cả ăn vụng nữa. Để biết rằng sự thay đổi, đổi mới là cần thiết cho một mối quan hệ. Phụ nữ luôn chóng chán với những thứ quá sẵn sàng. Chú quá tốt. Mà đàn ông tốt thì không vui. Thôi cứ relax đi, làm sao cô biết chú tốt như nào nếu cô ấy không cặp với những người khác. Sớm muộn cô ấy cũng quay lại thôi.
Đợi chờ luôn là phần khó khăn nhất.
Cái sớm muộn của ông nghe thì nhanh đấy nhưng làm thằng Sonbad này đợi suốt 1 năm sau đó. Tôi vẫn chưa nhận bất cứ tin nào của Mây. Mây cứ như hồn ma vậy, phòng tập thì đóng. Chỗ ở thì thay đổi. Cả những ngày sau đó, rất nhiều lá thư tôi viết mặc cho không biết đích đến là đâu. Tôi bắt đầu mơ đến những lý do cho sự im lặng của cô ấy. 24h x 7ngày tồi tệ với cùng 1 giấc mơ. Mơ gì nhỉ? Tôi đứng trên sân ga, em thì cứ lướt ngang qua trên 1 ga tàu. Và rồi em đi qua, em đi qua, em lại đi qua. Và tôi tỉnh dậy, người đẫy mồ hôi. Thi thoảng tôi lại có những giấc mơ khác. Em đang có thai, nằm cạnh tôi khỏa thân và tôi rất muốn chạm vào em, em không bảo gì và quay mặt đi. Và tôi cứ chạm vào em. Ngay bụng em, làn da em thì mịn đến mức tôi tỉnh dậy mà nức nở. Tôi dần tuyệt vọng và muốn bỏ ngang. Tôi nên rũ bỏ người đó ra khỏi tâm trí. Cuộc sống này phải cần gì đó mới mẻ hơn thay vì cứ ôm hoài một mảnh tình đã cũ. Sau cùng, tôi phải chấp nhận, rằng mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát của mình. Điều duy nhất còn lại để làm là: Đó là bỏ cuộc!
Các bạn có biết người xưa họ làm gì để quyên người cũ hay không?:
Ngày xưa… khi người ta muốn quên đi một ai đó. Họ sẽ lên núi và tìm 1 gốc cây. Đục lỗ nhỏ, và trải lòng mọi thứ vào trong cái lỗ đó. Sau đó lấy đất bùn lấp lại. Cách đó, sẽ giúp lòng họ nhẹ nhàng hơn.
Hay nhiều người cho rằng chỉ cần bỏ đi, tới một miền đất khác sống thì đời họ sẽ khác. Chẳng biết nó có hiệu quả không. Bởi dù ở đâu chăng nữa, bạn vẫn sẽ mang theo chính mình. Nhưng tôi vẫn chọn cách đó, quay lại Saigon…
“Tôi nghe nói: Trên mỗi chuyến bay ở Vietnam, lúc nào cũng có một cô tiếp viên mà cánh đàn ông muốn mồi chài”. Dịp này nằm ngoái, ở độ cao 27000 ft so với mực nước biển. Tại khoang thương gia. Với bản tính nghệ sĩ sát gái, tôi cũng không ngoại lệ khi đã mồi được một cô tiếp viên bên hãng B nào đó.
Cô: Mèo của anh à?
Tôi: Hử?
Cô: Hình nền điện thoại của anh đó. Hxhx!
Tôi: Nó tên Tom.
Cô: Em cũng có 1 bé tên nó là Jun. Mỗi mùa như này nó thường nhảy qua cửa sổ bếp và biệt tăm mấy ngày sau mới mò về. Và luôn kết thúc với cái bụng bầu ở 1 góc quen thuộc.
Tôi: Em tên gì?
Cô: Em tên Anna. Còn anh?
Tôi: Sonbad. Anna nghe như tên của sát thủ ấy nhỉ.
Cô: Chính xác là cổ đấy. Sau khi xem xong bộ phim đó về, việc đầu tiên em làm là đổi toàn bộ nick name mạng xã hội của mình thành Anna. Mà anh làm nghề gì? Sao 1 chàng trai bụi bặm phong trần với bộ râu rậm và ánh mắt buồn lại lên máy bay 1 mình thế này?
Tôi: Anh là nhà văn.
Cô: Whatttt! Em chưa bao giờ gặp nhà văn cả. Anh hẳn thật sự rất thông minh. Anh cảm thấy thế nào khi máy tính có thể viết 1 cuốn sách còn hay hơn cả “chiến tranh và hòa bình”?
Tôi: Nhớ lại xem nào, tất cả chúng ta đều nghĩ rằng không có máy tính nào có thể đánh bại người giỏi nhất. Nhưng và rồi thì sao?
Chúng ta không có cửa so sánh với nó. Em có thích đọc sách không. Em thích thể loại sách nào?
Cô: Em thích những kiểu sách mà nhiều ý nghĩa ẩn sau đó. Giống kiểu chuyện tình đẹp. Như sách Romeo và Juliet.
Tôi: Haahhaaa. Zeee nó rất hay. Anh đồng ý với em. Nhưng thật ra nó là 1 vở kịch chứ không phải là sách.
Cô: Ôi em cứ tưởng nó là quyển sách dựa trên 1 bộ phim chứ. Mà em cũng chẳng đọc hết đâu, tại em thích quan sát bề ngoài mọi thứ để biết chính xác những gì xảy ra với cuộc sống hơn là chú ý vào sâu mọi vấn đề.
Tôi: Anh đồng ý. Chúng ta chỉ nên biết về cách hoạt động của cuộc sống chứ không nên tập trung vào chi tiết của nó. Mọi chi tiết rất thô tục.
Cô: Anh rất là thông minh, và em đoán anh chắc phải có 1 “khẩu súng” to đấy nhỉ?. Haahaha, quyên câu vừa rồi đi. Sắp tới Saigon rồi. Anh ở đâu Saigon?
Why??? Tại sao tôi lại rất thích kiểu phụ nữ như này nhỉ. Và sau đó chúng tôi đã ở bên nhau đủ dài khoảng gần 3 tháng gì đó, đủ để bay khắp nơi, khám phá khắp hang cùng ngõ hẻm trong căn hộ tầng 15 tòa Landmark 81. Tôi chưa từng nghĩ nó thay đổi… Cho tới khi…
Tôi: Em đi 1 mình hay sao? Hay em đang chờ ai đó?
Em: Phải, tôi có 1 mình và tôi thích thế. Tôi là người dễ cáu giận. Tôi không có hứng. Tôi đến đây để được 1 mình.
Tôi: Nghe này, anh đã theo dõi em từ bên kia quầy bar, và anh không muốn thấy em khó chịu. Nhưng em là người phụ nữ đẹp nhất nơi này.
Em: Cảm ơn rất nhiều.
Tôi: Anh muốn mua cho em ly gì đó hay có thể nói chuyện với em một chút. Em biết đấy, em ở đây vì công việc hay sao?
Xem nào, hay là em đang đợi bạn trai?
Em: Không còn nữa.
Tôi: Rất tiếc phải nghe điều đó. Em có muốn nói về nó không?
Em: Tôi không nói chuyện với người lạ.
Tôi: À anh không phải người lạ. Chúng ta từng gặp nhau trước đây. Vào mùa hè 5 năm trước, tại một bệnh viện.
Em: Anh nhầm lẫn tôi với ai đó rồi.
Tôi: Không đâu. Chúng ta còn yêu nhau..
Em: Thật vậy sao?
Tôi: Tại sao em khóc?
Em: Tôi nhớ mang máng một ai đó ngọt ngào và lãng mạn. Chúng tôi rất hợp nhau, hắn khiến tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Hắn tôn trọng tôi và giúp tôi vượt qua biến cố. Nhưng tôi chọn cách bỏ rơi hắn. Hắn không chửi tôi, đánh tôi, thậm trí không hỏi tôi vì sao rời xa hắn.
Đó là anh, anh là hắn!
Tôi: Chuyện đó bỏ ngang đi, anh có biết vài thứ về em mà em không biết.
Em: Thật chứ, điều gì vậy!
Tôi: Một điều gì đó quan trọng. Em sẽ thấy, anh biết bởi vì anh đã thực sự sống qua đêm nay.
Em: Như thế nào?
Tôi: Anh là kẻ du hành thời gian. Anh có 1 căn phòng đẹp view sông trong tòa nhà gần đây. Nhiệm vụ của anh tối nay là đến để cứu em như anh đã nói.
Em: Cứu tôi khỏi thứ gì?
Tôi: Cứu em khỏi dằn vặt, được chứ?
Anh nhớ chắc chắn rằng chàng trai mà em nhớ mang máng em đã gặp hắn yêu hắn và hứa với hắn vài điều đại loại như em hát, em nhảy tại buổi nhạc kịch của hắn, rồi khen cái của nợ của hắn to, làm hắn từng hạnh phúc. Đó là anh.
Em: Là anh sao?
Tôi: Anh biết nói gì đây. Ý anh là thật khó ở ngoài kia thời gian và không gian. Em thậm trí hiện giờ còn đẹp hơn những gì anh từng nhớ, chút nữa là không nhận ra em luôn. Nhưng sự xuất hiện của anh ở đây không chỉ vậy mà còn đưa một tin từ một người. Anh vừa du hành về từ tương lai, anh vừa mới ở đó năm anh 83 tuổi. Người đã gửi anh một lá thư để đọc cho em. Nên anh ở đây.
Em: Tôi sống tới tận 80 tuổi?
Tôi: Phải.
Em: Cái mông của tôi khi ấy thế nào?
Tôi: Vẫn rất ngon.
Em có muốn anh đọc nó không?
Em: Tôi còn sự lựa chọn khác sao?
Tôi: Mây thân mến! Tôi đang viết cho cô ở đâu đó tại bên kia sông. Lá thư này được chiếu sáng bằng ngọn nến mặc dù đang có điện. Tôi chỉ muốn tập trung viết những gì tôi đang nghĩ. Tôi nhờ người đàn ông trẻ đẹp này đọc cho cô. Và anh ta sẽ là người hộ tống cô. Chúa mới biết anh ta có những vấn đề gì. Và anh ta đang gặp rắc rối trong việc kết nối, và hiện diện, kể cả với những người mà anh ta yêu thương nhất. Và vì điều đó, anh ta thành thật xin lỗi. Nhưng cô là hy vọng duy nhất giúp anh ta.
Mây! Lời khuyên của tôi là: Cô đang bước vào những năm tháng đẹp nhất cuộc đời mình. Nhìn lại thời điểm tôi ngồi đây, những năm trung niên chỉ với một chút khó khăn, khi tôi hơn cô 3 lần tuổi hiện tại. Nhảy nhót suốt đêm với bản “How Deep Is Your Love” – Calvin Harris & Disciples. Dù thế nào. Mây cô cũng sẽ ổn thôi. Những đứa con sẽ lớn lên và trở thành biểu tượng của sự nữ tính.
Em: Hay đấy.
Tôi: Em cười rồi nhỉ. Anh để ý còn đoạn tái bút ở cuối thư. Có lẽ anh nên bỏ qua, nó có vẻ nhàm chán.
Em: Đọc đi nghe coi.
Tôi: Đêm sex tuyệt vời nhất của đời tôi xảy ra vào một đêm ở đâu đó tầng 15 tại Landmark 81. Đừng bỏ lỡ nó. Khả năng làm tình của tôi bước lên một đẳng cấp bá đạo mới.
Em: Chiếc máy thời gian thì sao? Nó hoạt động như nào?
Tôi: Phức tạp lắm.
Em: Em có phải khỏa thân để nó hoạt động không?
Tôi: Phải, nó là vấn đề thực sự đấy. Nếu mặc quần áo sẽ không du hành tốt lắm qua những chiều không gian liên tục.
Em: Anh vẫn cáo già như xưa.
Tôi: Hahaaaa. Em biết đấy, anh ngày xưa hấp dẫn em cũng bởi nguyên do này mà. Em hiện tại ở đâu? Tại quận 1 luôn sao?
Em: Đúng rồi, sau lần thất bại đó. Em là một kẻ đê hèn khi đã chạy trốn với chiếc bụng bầu và một khoản nợ bên phòng tập. Xin lỗi nhưng em không xứng với anh.
Tôi: Chiếc bụng bầu đó là sản phẩm của ai?
Em: Thầy dạy môn yoga mà em từng thuê. Anh ta người Ấn Độ.
Tôi: Em có nghĩ buổi đêm mà em nhắc đến là đêm nay không?
Em: Well, em chắc chắn.
Và rồi đêm đó chúng tôi đã làm tình rất nhiều. Như mọi khi, bình minh ló dạng. Em lại rời bỏ tôi như em đã từng. Có lẽ sẽ hôm nay là một ngày đẹp trời. Tôi thực sự không hiểu phụ nữ các em là thể loại gì, kiểu người như nào. Nhưng lần này tôi không suy nghĩ hay buồn nhiều như trước. Tôi bình tâm hơn, nhẹ lòng hơn.
Đâu đó có người nói: Ta là tổng hợp của mọi khoảnh khắc trong đời… và bất cứ ai đặt ngòi bút viết cũng sẽ nhào nặn từ chính đời mình. Ta không tránh được điều đó. Nên khi tôi nhìn lại cuộc đời mình, tôi phải thừa nhận rằng tôi chưa từng thực sự sống trong cảnh súng ống hay bạo lực… không có nhu cầu làm chính trị cũng chẳng muốn sống đời sống nghèo hèn. Nhưng đời tôi, theo cách nhìn của tôi, cũng đầy kịch tính mà, phải không?
Chia sẻ
/
Để lại một bình luận