Ngày 5 tháng 7 năm2022, ngày của cuối tuần…
Đêm yên quá, nghe rõ từng tiếng tim đập trong lồng ngực, bận bịu với một chút nhỏ bé khát khao. HaNoi ngủ rồi, nỗi buồn ngủ rồi, chỉ cô đơn lênh láng dưới gót chân. Nếu em ở đây, anh sẽ bế bổng em lên, vòng tay qua cổ ôm chặt, và nhắm mắt lại, quên hết ngoài kia rồi thầm thì những điều hư hỏng…
Tôi còn nhớ đã có cô gái từng nói với tôi điều này…
Mùa hè rồi đấy, mình yêu nhau đi. Chờ em trước cổng, trời nóng như lò thiêu, em sẽ thay đồ thật nhanh, rồi lao tới trả tự do điếu thuốc anh đốt dở, thay thế làn khói đó bằng vài cái ngoạm môi. Yêu em đi. Nhốt em vào xe, chốt cửa lại, chúng mình sẽ đến nơi nào ấy đèn đường thôi sáng, trò mèo của em đủ để làm nóng anh. Để mỗi lần gặp gỡ, trán anh, cổ anh, bất cứ nơi nào cũng có thể dính đầy vết kem trên môi em. Để vòm họng lúc nào cũng khát, chỉ mong chạy trốn khỏi công việc và nép vào nhau. Yêu em đi, để quán cafe trên vỉa hè đầy gió ấy có hai đứa mê mải nắm tay. Để những ngày mưa bão hẹn hò vùi nhau vào bồn nước nóng. Giữa ngã tư đôi lần chẳng nín được, cắn nhau. Yêu em đi, để khi nào muốn ruồng bỏ, xa lánh cả thế giới kia, chui vào áo len của em, sẽ bảo vệ anh bằng sự yếu đuối của mình.
Mùa hè năm ấy tôi quen em. Em tên Mỹ Linh. Linh là cô gái…
Chiều cao trung bình, cân nặng trung bình, tóc dài trung bình. Trong mọi hoàn cảnh cô ấy đều trung bình ngoại trừ việc.
Tôi: Linh, em có hối hận khi bên cạnh 1 người đàn ông không địa vị và danh vọng như anh?
Em: A đã ở trong 1 trận bão bao giờ chưa? Đôi khi em có những giấc mơ thật kì lạ. Em thấy mình như nữ anh hùng trong Marvel vậy. Em biết bay, em rất mạnh mẽ, em chạy rất nhanh. Đôi lúc em lại lơ lửng cảm giác thật kì lạ. Khi tự do hoàn toàn, tim em đập nhanh. Rồi em nhận ra, em hoàn toàn cô đơn.
Tôi: Anh chưa có gì trong tay
Em: Em và anh bắt đầu quen nhau rồi yêu nhau ở đâu anh nhỉ. À em nhớ rồi, khi anh và em va vào nhau tại 1 trạm xe bus. Khi đó với em mọi thứ toàn màu hồng. Anh đã tán tỉnh em bằng việc gửi thư cho em mỗi ngày, rồi dành cho em thật nhiều lời hứa hẹn. Bạn bè em nói đúng, em là đứa ngu khi yêu 1 thằng đàn ông không tiền bạc như anh. Nhưng tại sao em vẫn yêu, vì em thấy hoài bão của anh Sonbad ạ.!
Anh còn nhớ trên tầng thượng dãy trọ anh ở anh hứa những gì với em không? Anh hứa sau này khi thành đạt sẽ mở cho em 1 shop quần áo to thật là to, rồi đưa em đi du lịch, còn mua tặng em 1 căn codotel phóng thẳng tầm mắt ra biển. Anh muốn mỗi ngày trôi qua sẽ đọc sách du em ngủ mỗi khi màn đêm buông xuống, khi ngủ dậy 2 đứa uống trà ngắm bình minh và mình cùng làm tình. Ấy thế mà giờ anh lại mở mồm ra hỏi em những câu như người không não như vậy???
Có người hỏi tôi, này Sonbad!! theo mày thời điểm nào trong chuyện tình cảm là tồi tệ nhất. Tôi nói, đó là khi mày đi cạnh người mày yêu nhưng không biết nói gì. Những tin nhắn hỏi han ngày 1 thưa thớt, những cuộc mây mưa ngày càng nhạt nhẽo. Đó là thời điểm, chúng mày cảm thấy mọi thứ đang dần khác. Nhưng không ai đau lòng.
Sau cùng cô ấy cũng là một quãng thời gian tươi đẹp trong cuộc đời tôi, tôi không muốn nói tới lý do mình chia tay cô ấy. Tuy nhiên, khi người đàn ông lớn lên, cách yêu cũng dần thay đổi. Không còn bồng bột, không còn mộng mơ và hứa hẹn như trước.
Và cứ thế hắn yêu nỗi cô đơn của mình, sự lẻ loi để có thể tự do làm nhiều thứ, mơ nhiều điều. Cố gắng trau dồi bản thân vì công việc, nuôi nấng đam mê. Hắn dành thời gian để chăm sóc cho người thân và chỉ có tình cảm đó. Hắn viết về tình yêu nam nữ cho những người cần nó, hắn viết để du dương mình, để luôn khước từ, trốn chạy.
Cho đến khi gặp lại ả sau 2 năm tại 1 sự kiện, hắn mới biết thế nào là ngượng ngùng đến ngạt thở. Không kìm được háo hức, hắn ôm chặt ả bằng cả hai tay rồi kéo ả rời nơi xô bồ đó. Hắn không quan tâm ả đi cùng ai, và ả cũng vậy. Hắn kéo ả tới 1 nơi chẳng có ai, nơi hắn có thể “ôn lại kỉ niệm” mà không ai khác có thể nhìn thấy.
Hắn không cho ả thời gian để bắt kịp hơi thở. Ả run rẩy, ả bị kích động. Nói như là, ả muốn thấy cái gì đó và muốn biết nhiều hơn nữa. Hắn cảm thấy xấu hổ, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Trên tất cả, hẳn không cảm thấy tội lỗi vì những gì mình làm.
Ả: Anh đang làm gì vậy ??
Tôi: Để lại dấu vết (hickey)!
Ả: Không…Không…Sonbad…Khôngggggg!!! Chúng ta không thể tiếp tục như thế này, em có người yêu rồi. Người yêu em sẽ biết.
Tôi: Đó có phải lý do vì sao chiếc quần lót kia được em vứt bỏ ngay khi chúng ta bước vào đây.?
…
Như thể đây là lần sau cùng hắn làm điều đó với nàng vậy, hắn mạnh bạo hơn, hắn ghen tuông hơn bao giờ hết.
Ả: Không! Sonbad! làm ơn!
…
2 năm qua, hắn đã cố gắng rất nhiều, hắn đã ngủ với biết bao cô gái. Khi kết thúc cuộc giao ban họ ôm hắn vào lòng và hỏi hắn có nhớ họ không ?!. Hắn nói: “Có chứ anh sẽ rất nhớ em”. Nhưng người phụ nữ duy nhất anh chẳng bao giờ quên là người chưa bao giờ hỏi anh câu đó” Linh ạ !!
Điều đáng buồn nhất trong cuộc đời của anh, là khi chưa có gì trong tay khi mà em bước đến, giá như gia đình anh đầy đủ sung túc như bao người, thì chắc tình mình cũng chẳng dở dang… Tạm biệt em, tạm biệt Mỹ Linh !!!