Your cart is currently empty!
Viết cho mùa hoa nở đẹp mà buồn
Niềm hy vọng, nụ cười, nỗi đau và nước mắt ngập tràn… Cuộc sống này đẹp không? Đẹp lắm chứ nhưng để nó đẹp thực sự đúng nghĩa thì tâm hồn sẽ phải chịu đau, chịu đựng từ những vết thương từ cuộc đời. Vết thương ấy quá lớn khiến tôi – một người đã…

Niềm hy vọng, nụ cười, nỗi đau và nước mắt ngập tràn…
Cuộc sống này đẹp không? Đẹp lắm chứ nhưng để nó đẹp thực sự đúng nghĩa thì tâm hồn sẽ phải chịu đau, chịu đựng từ những vết thương từ cuộc đời. Vết thương ấy quá lớn khiến tôi – một người đã chịu đủ những cơn đau hành hạ từ mọi phía giờ đây sắp sụp đổ không còn trụ vững được nữa rồi.
Thời tiết hôm nay cũng thật đẹp, không còn là một màu trắng mang hơi chất xám như những ngày trước nữa mà nó đã chuyển sang một màu xanh có pha chút mây trắng nắng vàng đẹp của mùa hạ. Nó đã tốt hơn rất nhiều và như là một niềm hy vọng cho ngày mới và những ngày sau nữa. Tâm hồn tôi tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn tận hưởng mang trong mình một cảm giác dịu nhẹ. Dù tôi vẫn luôn tập trung cho mọi thứ nhưng áp lực giờ cũng gần như đã hết vì đã qua rồi những ngày phải kiểm tra đánh giá công việc sau một nửa kỳ đã làm được. Sau một ngày căng thẳng, buổi tối cũng đã đến, thời gian trôi nhanh như một cơn gió thoảng qua. Tôi nghĩ về mọi thứ và nghĩ về em, nghĩ về những ngày vừa qua em đã làm gì và tình hình mọi thứ như thế nào. Tôi nhắn cho em bằng một hình động lạ lẫm mà tôi chưa hiểu gì về nó cả nhưng không thấy em phản hồi lại. Tôi vẫn chờ đợi một điều gì đó từ em. Và tôi đã đúng. Đợi chờ có khi lại là hạnh phúc.
Em đã nhìn thấy và đã nhắn lại cho tôi rằng mọi thứ đang rất ổn. Em cũng nhắn tôi rằng em muốn xin lỗi vì thời gian qua em đã bị ốm. Tôi thật sự buồn bực và kêu rằng tại sao em không báo với tôi một câu. Em cũng chỉ nói với tôi rằng em di chuyển chỗ ở dầm mưa nên bị ốm là chuyện thường ngày thôi. Em cũng xin lỗi vì đã khiến tôi lo lắng và em cũng nói rằng ốm vặt với em là chuyện thường xuyên thì cũng chẳng có gì là lạ cả. Em cũng hỏi tôi tình hình hiện tại ra sao. Tôi trả lời nhẹ nhàng rằng mọi thứ vẫn ổn dù tuần vừa rồi tôi bị stress khá nặng vì khối lượng công việc nhiều nên chẳng có thì giờ để nói chuyện với em. Em hiểu tâm trạng của tôi nên cũng chỉ nói rằng cuộc sống áp lực công việc thi cử mệt mỏi lắm. Cả tôi và em đều hiểu điều đó nên giải tỏa áp lực cho nhau như thế này cũng là đỡ hơn nhiều rồi. Tôi và em cùng nhau chia sẻ những thú vui trong cuộc sống. Em gửi ảnh chiếc kính mới nhất của em và hỏi rằng nó có đẹp và phù hợp với em không. Tôi biết nó rất đẹp với em nhưng tôi bảo rằng nên đổi gọng thành màu đỏ hoặc màu hồng mà em thích để đẹp hơn với gu của em. Em biết nhưng em cũng nói rằng em không thích mấy màu đó chỉ cần giống như bức ảnh em gửi tôi là được khiến tôi cũng chẳng dám phiền lòng đến em nữa.
Tiếp đến câu chuyện áp lực công việc và thi cử, tôi nói với em rằng tôi không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra vào những ngày trước đó nữa. Những áp lực trong kiểm tra công việc giữa kỳ đã khiến tôi đủ mỏi mệt rồi. Em cũng nhẹ nhàng xoa dịu cho tôi rằng chuyện đó giờ cũng bình thường rồi, lâu ngày rồi sẽ thành quen thôi. Em cũng hỏi tôi rằng những ngày này tôi có phải làm việc tiếp không. Tôi cũng chỉ trả lời rằng dù đã xong nhưng công việc vẫn sẽ phải tiếp tục. Mọi thứ đã qua rồi thì cho qua mau thôi. Những giờ cuối cùng của ngày cũng sắp trôi qua tôi hỏi em rằng em có còn mệt không. Em cũng trả lời rằng em đâu có mệt. Tôi nghĩ rằng em muốn làm điều gì đó với tôi chăng. Tôi nói rằng mình đang đọc truyện dài. Em cũng tò mò hỏi và tôi đáp lại nhẹ nhàng. Em còn nói rằng mấy nữa em làm bánh nhưng không phải cho mình em ăn mà là cho người khác. Công nhận em cũng khéo tay thật. Em cũng có ước muốn rằng em muốn uống trà sữa để em được béo vì nhiều người chê em hơi thiếu cân. Cách nói chuyện của em cũng khiến tôi vui vẻ và quên đi phần nào những áp lực tôi đã từng trải qua.
Em vì đã có người thương cho riêng mình. Tôi bình tĩnh giữ tâm trạng ổn định nhưng trong thân tâm thật của mình tôi né tránh cảm giác buồn tủi, đau đớn khi phải đối mặt với điều mà mình nhìn thấy. Em vẫn vậy, vẫn thấu hiểu được cảm giác của tôi lúc đó. Em muốn xoa dịu và an ủi tôi nhưng em cũng đã cho tôi sự thật đau đớn. Em hỏi tôi rằng có muốn nghe một câu chuyện này của em hay không. Ban đầu tôi không muốn nghe nó nữa nhưng tâm trạng tôi dường như có vẻ đã ổn ổn hơn đôi chút nên tôi đã trả lời em rằng tôi muốn nghe nó. Dẫu biết mọi thứ đã không còn nguyên vẹn nữa, nhưng tôi sẵn sàng lắng nghe câu chuyện thật mà em đã từng trải lòng về mối quan hệ của mình. Em kể rằng em có một người bạn rất thân, chơi với nhau một quãng thời gian khá dài và ở gần nhà em nữa. Rồi một thời gian sau hai người có tình cảm thật nhưng em đã nói với cậu ấy rằng: Chúng ta nên giữ mối quan hệ này là bạn thôi nhé. Em tâm sự với tôi rằng khi em nói ra câu đó đã khiến cậu bạn đó gần như suy sụp hoàn toàn. Em thừa nhận rằng tình cảm mà cậu bạn đó dành cho em là có thật nhưng khi em quyết định đặt mối quan hệ chỉ là tình bạn khiến cậu không còn niềm tin để tiếp tục mối quan hệ đó nữa. Kể từ đó cậu bạn quyết định từ mặt và không còn liên lạc hay quan hệ gì với em nữa. Tôi nghe câu chuyện đó khiến tâm hồn tôi chợt lặng lẽ buồn thẳm. Em cũng luôn nói với tôi rằng dù có bất cứ điều gì đi chăng nữa em vẫn sẽ ở bên cạnh tôi nhưng cũng thật buồn khi em nói rằng chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau thôi. Tôi vẫn cố gắng giữ tâm trạng ổn nhưng có lẽ tâm hồn tôi dường như không còn đủ sức để chịu đựng những gì mà tôi đang phải đối mặt.
Tôi hỏi em một câu hỏi nữa: Lỡ như sau này người thương của em có bỏ rơi em trong hành trình sống thì em sẽ chia sẻ nỗi đau của mình cho ai? Em chỉ nói rằng cho ai thì thật sự không thể biết được. Tôi hỏi: Vậy em có sẵn sàng chia sẻ cùng tôi không? Em cũng chỉ trả lời rằng không thể đoán trước được, có lẽ em sẽ chịu đựng một mình. Tôi vẫn giấu vẻ mặt buồn thẳm trong nụ cười có lẽ là chẳng còn duyên nữa rồi. Có lẽ khi nghe những tâm sự của em trong suốt một buổi tối khuya vắng lặng này tôi đã không thể kìm nèn tâm trạng đau đớn của mình được nữa rồi. Những giây phút cuối cùng của ngày đã đến. Hai con mắt của tôi đã bắt đầu long lanh dần. Hai con mắt của em cũng vậy. Em cũng vẫn cố sức khuyên nhủ với tôi rằng em biết tình cảm của tôi dành cho em cũng rất lớn nhưng chúng ta hãy cứ giữ mối quan hệ này là tình bạn tốt của nhau. Hai con mắt của tôi đã bắt đầu ướt dần. Em hỏi tôi rằng tôi khóc à. Tôi chỉ nói nhẹ nhàng nhưng sắp khóc rằng Không, không có gì cả. Em động viên an ủi tôi rằng đừng khóc nhé mạnh mẽ lên. Kết thúc cuộc tâm sự mỏng, tôi đã nói với em một thỏa thuận rằng ngày nào cũng như ngày này, chúng ta bật video cùng nhau tâm sự mỏng được không? Em đồng ý chấp nhận lời đề nghị của tôi. Em cũng nói rằng có điều gì khóc hãy khóc hết đi cho nhẹ lòng hơn nhé và động viên tôi rằng dù này có chuyện gì đi nữa em sẽ mãi ở bên tôi. Tôi cũng nói rằng khi tôi viết ra những dòng này mong em đừng buồn lòng vì tôi. Và tôi chào em bằng một nụ cười đầy lặng lẽ và cũng thật đau. Sau cuộc gọi video đó, nước mắt của tôi cũng đã ứa ra khiến tôi gần như gục ngã.Rồi khi em gọi video cho tôi khiến tôi có phần bất ngờ và hơi hồi hộp lo lắng nhẹ.
Cũng một phần vì cũng sắp hết ngày rồi mà nhưng có những giây phút được gặp nhau như lúc này thì cũng thật vinh hạnh cho cả tôi và em. Tôi bình tĩnh chấp nhận cuộc gọi video của em. Đã từ rất lâu rồi tôi và em mới được gặp nhau dù chỉ là thông qua chiếc màn hình laptop thôi nhưng cũng là đủ để cho tôi và em có cơ hội được nhìn và ngắm ngía nhau dù có ở khoảng cách nào đi chăng nữa. Khi tôi và em nhìn nhau, tôi luôn có cảm nhận một cảm giác nhẹ nhàng, dịu dàng từ khuôn mặt thật của em. Nhìn khuôn mặt của em, tôi ước rằng tôi muốn ngắm em bao nhiêu lần cũng được không chỉ là hôm nay ngày mai mà là nhiều ngày khác nữa. Tôi và em cùng nhau tâm sự mỏng những giây phút trong đêm khuya thanh vắng.
Em hỏi tôi rằng dạo này có chịu nhiều áp lực không. Tôi vẫn luôn nhẹ nhàng với em như thường lệ rằng tôi có chịu áp lực từ công việc mà thôi. Tôi cũng kể lể với em rằng giờ đây mọi thứ đối với tôi quá sức chịu đựng rồi. Nhưng khi áp lực ấy qua đi, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm một phần. Phần còn lại là gì thì tôi không thể tiết lộ cho em được. Em hỏi rằng chắc tôi vẫn còn chịu một phần áp lực nào đó không chỉ ở trong công việc. Tôi không thể ngờ rằng em biết tôi còn đang giấu một điều gì đó mà tôi không thể nói ra. Em tâm sự với tôi rằng em muốn biết điều tôi đang giấu trong lòng và khuyên tôi hãy thổ lộ nó cho em biết. Em còn kêu tôi nếu tôi cứ giấu nó mãi mà không tiết lộ thì em sẽ giận tôi hoặc không có thể là sẽ từ mặt tôi. Tôi lấy tay che khuôn mặt suy nghĩ và lo lắng của mình. Thay vào đó tôi vẫn lặng lẽ mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lại không thể qua được con mắt tinh ý của em. Em vẫn cứ hỏi điều đó là gì và hãy thổ lộ với em đi. Trong suy nghĩ của tôi, nếu tôi nói ra điều này liệu em có sẵn sàng ngỏ ý chấp nhận tôi hay không, liệu em có hiểu được tình cảm mà tôi dành cho em là như thế nào. Liệu em có cảm thấy mệt mỏi và em sẽ giận tôi chứ. Những câu hỏi đó cứ khiến tôi ngày càng lo lắng và bối rối hơn gấp bội. Em vẫn nở nụ cười chờ tôi như chờ đợi một điều gì đó thoát ra từ trong thân tâm tôi, từ đáy lòng tôi. Nhưng tôi không muốn em chờ đợi lâu hơn nữa. Tôi quyết định nói ra điều tôi đã giữ thầm kín suốt một thời gian qua bằng một câu hỏi rằng: Chúng ta đã quen nhau một thời gian vậy thì tình cảm giữa tôi và em là gì của nhau? Câu hỏi đó đã hiện ra như một phần của sự thật mà tôi đã giấu kín. Khi tiết lộ điều đó, em đã trả lời một câu nói Chúng ta là bạn tốt của nhau thôi mà. Câu nói đó khiến tôi sững lại. Tôi dường như đã chết lặng trong vài giây. Tôi cũng không thể phản ứng lại dù chỉ là một câu. Khi em nói ra câu đó, tôi phát hiện ngón tay cả của em có đeo một chiếc nhẫn trông rất đẹp. Tôi hỏi rằng nhẫn đó là của người yêu em thật à. Em trả lời rằng đó đúng là của người thương mà em đang có được. Tôi vẫn giữ nụ cười bình thản đằng sau tâm trạng dường như đã vỡ tan như những mảnh vỡ của thủy tinh vậy. Tôi không thể hỏi thêm hay biểu lộ cảm xúc buồn ngoài việcchúc mừng
Dù ngày mới đã đến nhưng nước mắt trong tôi vẫn còn đó. Tôi đã buồn lặng lẽ chịu đựng nhiều sự cô đơn, buồn tủi trong một thế giới rộng lớn. Cuộc trò chuyện tâm sự với em ngày hôm nay có lẽ mang lại nhiều cảm xúc sâu lắng trong tâm hồn tôi. Tôi đã bày tỏ, thổ lộ những điều thầm kín mà lòng mình đã giữ cho em biết. Em đã đáp lại nó dù rằng tôi biết nó sẽ còn rất đau đớn với tôi về sau này nhưng em đã hiểu thấu tình cảm thật mà tôi đã dành cho em. Tôi có trách móc gì em không? Có lẽ là sẽ không. Tôi chấp nhận những sự thật như những gì em đã nói với tôi. Có lẽ tôi và em đã thấm đẫm mi ướt nhòa. Những nước mắt ấy rồi sẽ xóa nhòa đi những ký ức đẹp mà chúng ta đã từng có được. Tôi và em vẫn luôn tin tưởng rằng chúng ta sẽ giữ được mối quan hệ này, cùng nhau sống tốt hơn và mạnh mẽ hơn không chỉ hôm nay ngày mai và nhiều ngày nữa mà còn là suốt cuộc hành trình này. Hoa đã nở. Và dù có nở sớm muộn và chóng phai tàn cuộc sống này của chúng ta vẫn sẽ đẹp, tôi và em cùng nhau tiếp tục sống đẹp trong những ngày mùa hạ này nhé.
Chia sẻ
/
Để lại một bình luận