Hôm nay tôi thất nghiệp rồi!

Tôi vẫn nhớ buổi học đầu tiên thời đại học thầy giáo đã hỏi: “Bốn năm sau các em muốn trở thành người như thế nào?”. Hơn nửa lớp cùng đồng thanh: “trở thành người thành công”. Thầy tôi cười lớn: “Thế nào là thành công?”. Cô bạn ngồi bàn đầu nhanh nhảu: “Thưa thầy…


co don4
Tôi vẫn nhớ buổi học đầu tiên thời đại học thầy giáo đã hỏi: “Bốn năm sau các em muốn trở thành người như thế nào?”. Hơn nửa lớp cùng đồng thanh: “trở thành người thành công”. Thầy tôi cười lớn: “Thế nào là thành công?”. Cô bạn ngồi bàn đầu nhanh nhảu: “Thưa thầy đó là kiếm thật nhiều tiền, ở nhà đẹp, đi xe sang, được đi du lịch vòng quanh thế giới”. Cả lớp vỗ tay rào rào, tôi cũng gật gù đồng ý.
Ở buổi lễ tốt nghiệp, trước khi chia tay thầy giáo lại hỏi chúng tôi câu hỏi đó. Cả lớp im như tờ. Không một cánh tay giơ lên.
“Thành công là dù ngoài kia có bao nhiêu ánh mắt hoài nghi, các em vẫn dám lựa chọn cho mình cuộc sống mà mình mong muốn.”.
Tôi nghe đâu đó tiếng sụt sùi. Những giọt nước mắt đã rơi. Trở về nhà từ buổi lễ tốt nghiệp, tâm trạng tôi có có chút tồi tệ. Tôi đóng cửa phòng, giam mình trong trăm ngàn suy nghĩ. Bao nhiêu kỷ kiệm trong bốn năm trời giờ đây như cuốn phim tua chậm. Tôi cố gắng lục tìm mọi ngóc ngách trong trí nhớ, cẩn thận và dè dặt, không muốn bỏ quên một chi tiết nào dù là nhỏ nhất. Thời gian trôi nhanh đến vậy. Tôi còn chưa kịp hoàn thiện bản thân, mà bước qua cánh cổng kia là cuộc đời rồi.
Có người nói đại học giống như chuyến xe buýt ngoài cổng trường. Lên xe, đi rồi về, là bắt đầu một học kỳ mới. Lên xe, đi nhưng không về bến nữa, thế là tốt nghiệp. Chính thức khép lại một chặng đường với thật nhiều điều quý giá. Lần đầu tiên rời xa gia đình, xa con xóm nhỏ, xa những điều thân thuộc nhất, mang trên mình những áp lực vô hình trong hai chữ ”tương lai ”. Mùa hạ với căn phòng oi bức luôn chật kín người ngồi, những đêm thức trắng ôn thi cùng đám bạn, góc căng tin hay lê la giờ giải lao, những buổi tan học vội vã chạy đến chỗ làm thêm cho kịp giờ. Câu chuyện hẹn hò của cô bạn cùng phòng. Tình yêu thời sinh viên đơn thuần và không mang nhiều lo tính.
Cuộc đời chúng ta liệu có bao nhiêu cơ hội được tiếp xúc với môi trường có cả ngàn người mỗi ngày và mọi kỹ năng, mọi mối quan hệ tích lũy được đều hoàn toàn miễn phí như thế. Sau này, mỗi một bước đi bạn đều phải tự mình chịu trách nhiệm, mỗi một bài học bạn nhận được đều sẽ phải trả giá. Tạm biệt những tháng năm được phép sai, được phép tuỳ tiện, được phép điên cuồng. Tạm biệt những tháng năm chẳng suy tính thiệt hơn, chẳng mong cầu được mất.
Hôm nay thời tiết thật đẹp. Ngày mai không có tiết học nào. Sau này cũng không có nữa rồi…

Gửi đến những người bạn mà tôi trân quý!

Gặp được các cậu là điều tuyệt vời nhất trong tuổi trẻ của tôi. Cảm ơn các cậu đến và khiến cho những năm tháng đại học của tôi dù không có tình yêu vẫn lộng lẫy vô cùng. Năm tháng dài rộng, cuộc sống vô thường. Chỉ mong giữa thế giới rộng lớn này các cậu tìm được một chốn nhỏ để dung thân vừa vặn. Cơ thể được khỏe mạnh. Cảm xúc được phong phú. Và những mơ ước ngày nào được chắp cánh bay xa. Mong chúng ta mãi là những đứa trẻ của năm ấy, quên đi thời gian, quên đi sợ hãi, ung dung tự tại mà đi qua hết những tháng năm này.

Và chúng ta, phải thật bình an cho đến ngày gặp lại!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *