Trên con đường chạy trốn, tôi đã gặp những kẻ trốn chạy…

Tôi nhận ra rằng, dù bạn có thoát khỏi cuộc chạy trốn này thì rồi vẫn sẽ bị kéo vào một cuộc chạy trốn khác vì những tự ti, yếu đuối, nhạy cảm bên trong chúng ta sẽ luôn luôn tạo ra một hàng rào bảo vệ tách rời thế giới này.


nhung ke tron chay
Chúng tôi vẫn cười nói trong đám đông, xô đẩy bản thân vào những mối quan hệ, nhưng sau những phút ồn ào, chúng tôi vẫn luôn sợ hãi và chỉ cảm thấy an toàn khi đơn độc một mình. Chúng tôi bước vào đời bằng hết thảy những hoang mang – về nghề nghiệp, về tình yêu, về tương lai, hay đơn giản, gói gọn trong những câu hỏi: Mình là ai và Mình muốn gì? Và vì hoang mang, chúng tôi sợ hãi những tổn thương. Nỗi sợ lớn dần, trái tim càng thu hẹp.

Liệu anh ấy/ cô ấy có yêu mình không?

Hình như mình chẳng hợp với công việc nào cả?

Mình cứ yếu đuối và kém cỏi thế sao?…

Những ánh sáng trong tâm hồn, những tín niệm tích cực trong cảm xúc cứ vơi bớt, và khi không tìm thấy lối thoát, chúng tôi sẽ chạy trốn. Có thể là thoát ra khỏi một mối quan hệ dù bản thân vẫn còn yêu, chỉ vì không thấy được cảm giác an toàn. Có thể là bỏ qua một cơ hội, bỏ qua công việc mơ ước vì thấy bản thân còn kém cỏi và chẳng có gì. Có thể là đơn độc đi qua mỗi ngày, không mục tiêu, không hy vọng.

Trong cuốn sách mới đây, nhà tâm lý học Stefanie Stahl đã nhấn mạnh hành động bỏ chạy và rút lui là sự tự vệ khi không muốn phải chứng kiến những xung đột. Đứa trẻ bóng tối cảm thấy yếu đuối và tổn thương, nhanh chóng nhận định tình huống nguy hiểm để thúc giục hành động tự vệ đó. Chúng tôi cứ chạy trốn một cách vô định và không có hồi kết vì mong muốn sự tự do, mong muốn được giải thoát nhưng lại càng bế tắc vì không có luồng sáng nào phía trước.

Tôi đã từng cười những người không có ước mơ, vì tôi nghĩ ước mơ dễ có lắm. Cho đến khi tôi đạt được một ước mơ nào đó, tôi đột nhiên nhận ra con đường phía trước không biết phải đi như thế nào. Thứ khao khát đã có được, vậy phải làm sao bây giờ, phải tìm kiếm thứ gì tiếp theo? Hóa ra ai cũng đã từng có ước mơ để rồi không còn ước mơ nữa. Hóa ra người có ước mơ hay không có ước mơ đều sẽ vô định và lạc lõng.
 
Và cả người có ước mơ, người không có ước mơ đều sẽ một lần chạy trốn. Vì ước mơ cũng có thể bị vùi dập bởi hiện thực. Không có ước mơ phải đối diện với một khoảng trắng mơ hồ trên con đường và theo mỗi bước chân đi. Tôi nhận ra rằng, dù bạn có thoát khỏi cuộc chạy trốn này thì rồi vẫn sẽ bị kéo vào một cuộc chạy trốn khác vì những tự ti, yếu đuối, nhạy cảm bên trong chúng ta sẽ luôn luôn tạo ra một hàng rào bảo vệ tách rời thế giới này.
 
Thế nhưng, chúng ta có thể biến cuộc chạy trốn trở thành một cuộc chạy đường dài để tìm kiếm – nhận thức – thay đổi. Thay vì chỉ chạy và gục ngã vào vòng xoáy vô vọng bên trong tâm hồn, chúng ta cần đi ngược lại dòng suy nghĩ ấy, trao cho bản thân cơ hội được nỗ lực đặt sự tự ti và yếu đuối xuống. Bởi vì, chúng ta xứng đáng được hạnh phúc, xứng đáng với những điều tốt đẹp.
 
Nếu bạn đang chạy trốn, xin đừng ngại mở lời.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *