Là chính mình — không cần gồng nữa đâu bạn

Bạn này, hồi nhỏ tôi cũng từng thích làm siêu nhân, ca sĩ, mơ mộng đủ thứ. Nhưng có một ngày, tôi mặc đúng bộ đồ cũ kỹ, đội cái nón bạc màu của ba, nhìn vào gương rồi bật cười: “Ừ, mình là mình.” Ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy mình đủ. Lớn rồi,…

la chinh minh

Bạn này, hồi nhỏ tôi cũng từng thích làm siêu nhân, ca sĩ, mơ mộng đủ thứ. Nhưng có một ngày, tôi mặc đúng bộ đồ cũ kỹ, đội cái nón bạc màu của ba, nhìn vào gương rồi bật cười: “Ừ, mình là mình.” Ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy mình đủ.

Lớn rồi, mọi chuyện không còn đơn giản thế nữa. Tôi học cách gật đầu cho vừa lòng người khác. Học cách im khi muốn phản bác. Học cách cười cho qua chuyện, dù trong lòng thì nứt toác cả trăm lần. Lâu dần, tôi mặc thêm bao nhiêu cái áo — áo đứa con ngoan, áo người tử tế, áo gã đàn ông không được làm phiền ai. Rồi một hôm, đứng trước gương, tôi nhìn thấy một thằng rất giống tôi… nhưng không phải tôi.

Tôi từng nghĩ “là chính mình” nghĩa là phải khác biệt, phải nổi bật, phải khiến người ta phải nhìn theo. Nhưng sau bao nhiêu năm gồng mình, bạn biết tôi thèm gì không? Thèm được bình yên. Thèm một buổi chiều ngồi một mình, không cần chứng minh gì cả, không cần viết status tỏ ra ổn. Chỉ cần ngồi yên mà không thấy xa lạ với bản thân.

Thật ra “được là mình” không phải đích đến, mà là thứ mình lỡ quên mất. Quên mình từng thích gì, từng ghét gì, từng thương ai, từng đau kiểu gì. Quên cái cảm giác ngồi lặng im kể chuyện cho chính mình nghe vào những đêm không ai hỏi han.

Chúng ta đâu phải không biết mình là ai. Chỉ là sống trong cái thế giới ồn quá, nên mình lỡ nhỏ giọng lại. Nhỏ đến mức chính mình cũng không nghe được mình nữa.

Nên giờ tôi chọn lặng lẽ lột từng lớp áo ra. Lột từng ánh mắt cần được công nhận. Lột từng vai diễn đóng lâu quá hóa thật. Tôi không cần phải hét lên “tôi là chính tôi”. Tôi chỉ cần khi ngồi ăn một bữa cơm đơn giản, tôi không thấy chạnh lòng. Khi chiều tàn không ai nhắc tên, tôi không thấy mình dư thừa.

Chỉ cần không thấy ngột ngạt trong da thịt của chính mình là đủ. Không còn phải đoán thiên hạ nghĩ gì. Không còn phải sống trong cái gương méo mó người đời soi vào.

Vậy là đủ rồi bạn. Không cần ai vỗ tay. Chỉ cần mình đủ ấm để tự vỗ về chính mình, khi chẳng ai còn ở cạnh.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *