Dù vô tình hay cố ý, tất cả chúng ta đều lựa chọn những gì mình cho là quan trọng, những điều ta trân quý. Chúng ta lựa chọn những thước đo mà cùng với nó đo lường thành công và giá trị của riêng ta. Thước đo chung mà mọi người hay chọn bao gồm: thành công chuyên nghiệp, học vấn cao, kiếm được nhiều tiền, trở thành người chồng/người cha xuất sắc, là thành viên ngoan đạo và trung thành trong tôn giáo của mình, trở nên nổi tiếng và được ngưỡng mộ trong xã hội và/hoặc trong việc thu hút người khác phái, có thân hình bốc lửa hay xinh đẹp, và còn nhiều nữa.
Bất cứ thứ gì ta lựa chọn để đánh giá giá trị của bản thân, là một fan cuồng nhiệt của đội thể thao yêu thích, kiếm nhiều tiền hơn bất cứ người bạn nào hoặc nhận được nhiều sự chú ý hơn từ người khác phái, chúng ta đều đang lựa chọn theo cách ta muốn nhận được sự công nhận để cảm thấy tốt đẹp hay tồi tệ về chính mình. Giống như một bức tranh tường, bất cứ thứ gì bạn chọn để trân trọng và nhận được sự công nhận sẽ kết tụ lại thành bản sắc tổng thể của bạn.
Hầu hết chúng ta thiên về các khía cạnh trong cuộc sống một cách tự nhiên đơn thuần qua việc trưởng thành và nhận được sự chú ý hay khen ngợi vì các lý do cụ thể. Có thể bạn là một đứa trẻ thông minh, một tiền vệ ưa nhìn, một nhạc công nổi tiếng, hay gì cũng được. Sự công nhận mà chúng ta có được trong quá trình trường thành đóng vai trò xác định cách ta coi trọng bản thân trong đời sống trưởng thành sau này.
Một vài người trong chúng ta cũng trải qua những chấn thương cảm xúc từ khi còn nhỏ, và do đó họ có sự liên kết chặt chẽ với những khía cạnh nhất định trong bản sắc hơn chúng ta. Áp lực xã hội có thể buộc chúng ta nhận diện quá mức một khía cạnh nhất định nào đó trong bản sắc và lấn át các lĩnh vực còn lại trong đời sống.
Ví dụ, bộ phim Blow là một câu chuyện có thật về kẻ buôn ma túy George Jung. Jung lớn lên trong một gia đình nghèo với người cha gặp vấn đề trong việc chi trả sinh hoạt phí. Kết quả là, Jung phát triển việc nhận diện không cân xứng khả năng kiếm tiền và trở nên giàu có, và anh ta sẵn sàng làm bất cứ giá nào để có được chúng. Một khi bắt đầu buôn ma túy, áp lực xã hội xung quanh cùng các băng đảng ma túy và phong cách sống càng tiếp tục củng cố cho sự lựa chọn của anh ta, nhằm nhận được sự công nhận từ tiền bạc và giàu có. Dù bạn không xem bộ phim này đi nữa thì hiển nhiên bạn cũng hiểu được rằng, đến cuối cùng cuộc đời anh ta bị lung lay cùng với mọi mối quan hệ quan trọng trong đời.
Trong cuộc sống cá nhân, tôi từng nhận diện quá mức đời sống tình dục của mình và sự công nhận mà tôi nhận được từ phụ nữ. Điều này khiến tôi trở nên trầm uất và chỉ biết nằm dài trên ghế ăn không ngồi rồi. Sau này, khi tôi điều hành công việc kinh doanh riêng và thường làm việc 14-16 giờ mỗi ngày chỉ để trả tiền thuê nhà, thì một yêu cầu hoàn tiền hay 2-3 ngày không có doanh số cũng đủ để tôi rơi vào tuyệt vọng. Cả hai ví dụ trên đều là khoảng thời gian tôi dành trọn bản thân hoàn toàn vào một lĩnh vực – phụ nữ và kinh doanh – từ bỏ các lĩnh vực khác quan trọng trong cuộc đời và bản sắc của mình.
Trong trường hợp của người đàn ông tại hội thảo của Robbins, ông đã sống cả cuộc đời củng cố cho bản sắc của mình là một người đàn ông có thể kiếm tiền. Ông làm việc 100 giờ mỗi tuần trong nhiều thập kỷ. Ông kiếm được hàng triệu đô. Mọi người đều nghe tên ông và biết đến ông là người thật sự kiếm ra tiền. Nhiều người trong số họ thích ông cũng vì ông có thể kiếm tiền.
Điều này được củng cố liên tục và việc thiếu sự đa dạng trong cuộc sống cuối cùng đã làm biến dạng nhận thức của ông trong vai trò là một người cha, người chồng, người bạn, một hình mẫu và thay vào đó là một tài khoản ngân hàng biết đi. Điều đó trở thành thứ quan trọng duy nhất đối với ông và bản sắc của ông. Ông chẳng còn lại gì cho chính mình vì ông không bao giờ đầu tư vào những khía cạnh khác của mối quan hệ. Và khi tiền không cánh mà bay, giá trị bản thân của ông cũng theo đó mà bay mất.
Để lại một bình luận