Koinophobia – Nỗi sợ rằng bạn đã sống một đời bình thường

Một bông hồng mới nở sẽ không bao giờ mất đi vẻ đẹp rực rỡ của nó chỉ vì có hàng ngàn loài hoa khác đã nở trước đó. Bất kể cuộc đời ta đơn điệu và tầm thường đến đâu, đó vẫn là một cuộc sống đẹp đẽ, đúng không?

174
0
Koinophobia scaled

Liệu rằng chúng ta sinh ra với kỳ vọng và rời đi với nỗi tiếc nuối không tên? Nỗi sợ đó được miêu tả trong cuốn “Từ điển những nỗi buồn không tên” như sau:

Trong cuộc sống, chúng ta thường cảm thấy rằng nó rất mãnh liệt, mỏng manh và khó lường. Nhưng khi ta cố gắng viết lại câu chuyện của cuộc đời mình hoặc nhìn lại nó, ta dường như chỉ thấy được phần nhỏ nhất, tầm thường, xa lạ và nhỏ bé. Những giấc mơ cuồng nhiệt và những rủi ro của quá khứ cũng dường như thu nhỏ lại. Những nhân vật hùng tráng, những nhân vật ác và nữ thần của cuộc đời chúng ta, giờ đây trở nên bình thường, di chuyển bằng những bước chân nho nhỏ giống như các quân cờ trên bàn cờ.

Vì vậy, chúng ta thường cảm thấy những gì ta trải qua trong cuộc sống là nhỏ bé và tầm thường. Tuy nhiên, thật không may, chúng ta không nhận ra giá trị của những khoảnh khắc đó cho đến khi chúng ta đã mất chúng đi mãi mãi. Chính vì thế, chúng ta cần lưu giữ và trân trọng mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống, và tận hưởng nó tối đa có thể, để khi nhìn lại, chúng ta không còn thấy nó là nhỏ bé và tầm thường nữa.

Dù có trải qua bao nhiêu thăng trầm, cuộc đời vẫn chỉ tiến thêm một vài bước nhỏ, ở đây và ở đó. Chút công việc. Chút nghỉ ngơi. Kết bạn. Tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Cảm thấy chút buồn chán. Có chút nổi loạn. Có những khoảnh khắc nhỏ bé như vậy, và ta có thể ngầm hiểu chúng đại diện cho điều gì đó, một điều gì đó lớn lao hơn. Ta vẫn cứ bỏ quên chúng, như thể ta đã bỏ lỡ điều gì đó – một chiếc hòm vinh quang đã rơi khỏi thùng xe tải mà không hề hay biết. Có lẽ, ta yêu cuộc sống của mình bởi những gì nó mang lại. Ta biết rằng nó chẳng có gì đột phá, nhưng ta cũng không muốn thay đổi bất cứ điều gì. Tuy nhiên, ta vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.

Bạn đã từng trải qua cảm giác như thế chưa? Cảm giác giống như lần cuối cùng trong năm học 12, khi chúng ta viết ra điều ước của mình trên bảng: “sống một cuộc đời đáng sống”. Hoặc như câu chuyện của người bạn sau khi đọc về Koinophobia: năm thứ hai đại học, bạn đã trả lời câu hỏi của người phụ trách chuyến đi tình nguyện rằng “tôi muốn cuộc đời này tốt hơn một chút vì có tôi”. Năm 25 tuổi, bạn đã rời khỏi công việc mà bạn đã đổ hết tâm huyết vào đó, bị burnout, để dành thời gian cho gia đình và chấp nhận rằng chẳng có gì quan trọng cả. Bây giờ, khi đã gần 30, bạn đã cảm nhận được những dòng văn của Natsume Soseki, và bạn đã hạnh phúc khi con bồ câu đã đậu trên ban công sáng nay. Bạn hiểu rằng một cuộc đời bình thường vẫn xứng đáng để được sống.

Một bông hồng mới nở sẽ không bao giờ mất đi vẻ đẹp rực rỡ của nó chỉ vì có hàng ngàn loài hoa khác đã nở trước đó. Bất kể cuộc đời ta đơn điệu và tầm thường đến đâu, đó vẫn là một cuộc sống đẹp đẽ, đúng không?

Cũng như lời khuyên của John Koenig khi định nghĩa về sự sợ hãi: “Có lẽ vấn đề là ta chưa bao giờ thực sự tận hưởng cuộc sống. Chúng ta đã quá tập trung vào những suy nghĩ về những điều có thể xảy ra đến mức bỏ qua những gì đang diễn ra. Nhưng thật ra, thế giới này đẹp đẽ hơn chúng ta tưởng. Nó đầy những điều tuyệt vời và chúng ta chỉ cần dừng lại để thưởng thức. Đừng tìm cách tránh xa nó. Hãy tận hưởng cuộc sống mà ta đã tạo ra. Và đừng quên rằng, ai cũng có thể nhìn vào nó, kể cả chính ta.”

Steve Dang
ĐƯỢC VIẾT BỞI

Steve Dang

Bí ẩn về sự tồn tại của con người không chỉ nằm ở việc sống, mà còn ở việc kiếm tìm lí do để sống.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *