Your cart is currently empty!
Trẻ con thấy cả vũ trụ trong một viên sỏi – Còn người lớn có cả thế giới nhưng chẳng giữ lại được gì
Khi còn nhỏ, chúng ta có thể tìm thấy niềm vui, sự háo hức và phép màu trong những điều bình dị. Nhưng khi lớn lên, giữa những thành công và sở hữu vật chất, chúng ta lại cảm thấy trống rỗng. Bài viết nhấn mạnh rằng hạnh phúc không nằm ở việc có nhiều…

Có một thứ phép màu kỳ lạ mà tất cả chúng ta từng sở hữu, nhưng rồi lại để rơi đâu đó giữa những năm tháng trưởng thành: khả năng nhìn đời bằng đôi mắt lấp lánh như một đứa trẻ.
Ngày xưa, khi còn là một thằng nhóc chưa biết mùi thất vọng, tao có thể biến bất kỳ góc phố cũ kỹ nào thành một vương quốc. Một chiếc hộp rách cũng đủ để khởi động cả một chuyến phiêu lưu xuyên thiên hà. Một chiều mưa ướt át chẳng cần ai bên cạnh, cũng thành câu chuyện tình buồn lãng mạn.
Trẻ con tìm được cả thế giới trong thứ mà người lớn coi là vớ vẩn.
Nhưng rồi ta lớn. Và lớn ở đây không phải là cao hơn vài phân hay có thêm vài chữ “trách nhiệm”. Mà là bắt đầu nhìn đời bằng một đôi mắt cạn sạch tò mò. Những thành phố rực rỡ ánh đèn, những quán cà phê sang trọng, những món đồ hiệu từng ước ao… đều chẳng khiến tim ta đập nhanh thêm một nhịp.
Đứng giữa nơi có tất cả, lại chẳng thấy điều gì thật sự thuộc về mình.
Trẻ con có thể ngồi hàng giờ chỉ để nhìn một con kiến bò. Người lớn thì kéo điện thoại liên tục vì không chịu nổi năm giây yên lặng. Ta mất khả năng dừng lại. Mất luôn cái kỹ năng cảm nhận những điều nhỏ bé nhưng chân thật nhất trong đời.
Tao từng thấy một đứa bé cầm một viên sỏi lên, mắt long lanh như vừa nhặt được cả hành tinh. Nó nói: “Cục đá này đẹp quá.” Tao nhìn hoài vẫn chỉ thấy một cục đá vô tri. Nhưng với nó, đó là kho báu, là phép màu, là câu chuyện chưa kể.
Còn mày, mày còn thấy gì đẹp nữa không – hay mọi thứ giờ chỉ là những con số, deadline và mục tiêu chưa chạm tới?
Người lớn cứ lao vào cuộc đua “có nhiều hơn” mà không biết mình đang mất dần “cảm nhiều hơn”. Có người kiếm được cả núi tiền, lái xe xịn, sống nhà to… nhưng lòng rỗng tuếch. Bởi hạnh phúc không nằm ở thứ mình có, mà nằm ở cách mình nhìn những gì mình đang có.
Mày không cần thêm một chuyến du lịch nữa, không cần chiếc điện thoại mới, càng không cần người yêu để chứng minh mình ổn. Điều mày cần là dám nhìn lại. Dám sống chậm lại. Dám thừa nhận mình đã đánh rơi một phần trong trẻ thơ – nơi từng biết cách tìm thấy niềm vui chỉ từ một làn gió, hay một cái ôm.
Và khi mày tìm lại được ánh mắt ngày xưa – thứ ánh nhìn từng khiến thế giới này đầy màu sắc – thì lúc đó, mày mới thật sự sống. Không còn phải chạy, không cần cố gồng. Chỉ là mỉm cười khi nắng xuyên qua kẽ lá. Thấy yên bình khi uống một tách trà buổi sáng. Và biết rằng, mình không thiếu thứ gì cả.
- Hạnh phúc, là khi mày học được cách nhìn một viên sỏi như một kho báu.
- Chứ không phải sở hữu cả thế giới, rồi chẳng biết giữ lại điều gì.
Để lại một bình luận