Your cart is currently empty!
Đừng sống kiểu “tờ giấy trắng”
Từng có thời, tôi chả biết mình là ai. Không phải mất trí, mà là cái kiểu… người ta hỏi thích gì thì ậm ừ, hỏi muốn gì thì cười trừ. Mọi quyết định của tôi đều chờ xem thiên hạ nghĩ gì trước, rồi mới dám thở. Tôi tưởng thế là khôn. Thuận ý…

Từng có thời, tôi chả biết mình là ai. Không phải mất trí, mà là cái kiểu… người ta hỏi thích gì thì ậm ừ, hỏi muốn gì thì cười trừ. Mọi quyết định của tôi đều chờ xem thiên hạ nghĩ gì trước, rồi mới dám thở.
Tôi tưởng thế là khôn. Thuận ý đám đông, làm người tử tế — ai ngờ chỉ là cách chết chìm cho êm ái. Ban đầu thì nhẹ thật, càng về sau, càng thấy mình nhạt như nước ốc.
Không góc cạnh, không màu mè, không ký lô nào trên đời. Gió thổi đâu bay đó — đúng nghĩa con rối biết cười.
Tôi từng là thằng như vậy đấy. Người ta vui tôi cười hùa, người ta buồn tôi dỗ dành, người ta ghét tôi thì tôi sửa mình cho vừa mắt họ. Tưởng tử tế, hóa ra tôi phản bội chính mình mỗi ngày.
Rồi một ngày, tôi mệt. Không phải mệt vì thiên hạ, mà mệt vì cả đời sống chẳng cho mình. Đúng lúc đó, tôi tỉnh. Tôi hỏi: “Đời mình là của ai?” Và tôi bắt đầu ngưng làm con cờ.
Tôi học cách im lặng, thôi cần vỗ tay tán thưởng, thôi cần ai bảo “mày tốt lắm”. Trước mỗi lựa chọn, tôi chỉ hỏi: “Mình có muốn không? Không phải người khác, chỉ mình thôi.”
Từ từ, tôi dựng cho mình một cái xương sống. Không còn lắc lư vì ai, không còn co rúm khi ai đó nhăn mặt. Tôi không còn xin lỗi vì cảm xúc thật của mình nữa.
Kỳ lạ thay, khi tôi đứng cho đàng hoàng, thế giới lại tự chỉnh cho vừa tôi. Ai không hợp tự rớt, ai tôn trọng thì ở lại. Những thứ từng tưởng quan trọng, hoá ra chỉ là trò lố.
Giờ tôi không phải tờ giấy nữa. Tôi là cái cột — chắc, nặng, và không cần ai chống lưng.
Đời không cần gồng. Chỉ cần biết mình là ai, sống đúng kiểu mình muốn — thì bão lớn mấy, mình vẫn đứng như cây cổ thụ.
Để lại một bình luận