[Chap 2] Sinh viên ở trọ – Về phòng Quỳnh học

Tiếp chap 1… Sau chuyến đi chơi đêm và hôn gái đầu đời ấy, cảm giác mấy ngày sau vẫn còn lâng lâng chúng mày ạ. Không giống như bây giờ, lâng lâng chỉ được mấy phút. Đó không phải là yêu, nhưng lúc nào trong đầu cũng vảng vất những hình ảnh, mùi hương…


sinh vien o tro

Tiếp chap 1…

Sau chuyến đi chơi đêm và hôn gái đầu đời ấy, cảm giác mấy ngày sau vẫn còn lâng lâng chúng mày ạ. Không giống như bây giờ, lâng lâng chỉ được mấy phút. Đó không phải là yêu, nhưng lúc nào trong đầu cũng vảng vất những hình ảnh, mùi hương và cảm giác ấy. Học hành thì cũng chẳng vào đầu được chữ nào. Cũng may tao học cũng khá, chứ bình thường khéo tạch ĐH, giờ có khi đang làm cửu vạn, chứ không có cửa ngồi sáng tác thế này.

Không có điện thoại, internet nên chẳng biết hẹn hò thế nào cả. Một hôm ăn cơm cô Tốt thì cô ấy nhắn là Quỳnh nó hẹn cháu chiều nay ở cổng trường. Thằng nhỏ mừng húm, tới nơi đúng hẹn mà không thấy nàng đâu. Gần 30ph trôi qua thì mới thấy cái dáng ngực tấn công mông phòng thủ xuất hiện.

– Bạn đi đâu mà mấy ngày không thấy?
– Tớ cũng đợi bạn mà không gặp.
– Tớ đợi dài cả cổ rồi. Đền bù thiệt hại đi.
– Uhm… vào chợ Hà Đông ăn chè nhé
-Ok

Quỳnh nắm tay tao, hai đứa dung dăng dung dẻ đi vào chợ. Quỳnh vô tư lắm; nhưng tao thì sợ bọn bạn hay người quen nhìn thấy thì chết. Bà già tao cấm cửa không yêu đương gì hết, tập trung học hành thi cử. May sao tầm trưa nắng nên chợ cũng vắng. Mỗi đứa xử xong 2 cốc chè. Tính tiền đâu đó khoảng 4-6k gì đó, tao không nhớ. Loanh quanh thì chẳng biết đi đâu. Giờ mà ra công viên học nữa thì ngại lắm. Quỳnh bảo: “Thôi về nhà tớ học đi”. Nhà trọ của Quỳnh nằm gần bờ sông, hồi đó đường xấu lắm, chỉ đất đá thôi, không trải nhựa. Nhưng hai đứa đi bộ thì không sao. Đó là một căn nhà cũ, với khoảng sân phía trước khá rộng, còn phòng ở thì lùi thụt vào trong. Khá là mát mẻ. Bạn Quỳnh lại đi vắng, nên chỉ có tao và Quỳnh ở nhà.

tang toc ve phia em

Hai đứa giở sách ra, làm bộ được 2ph, rồi nhìn nhau cười. Tâm trí đâu mà học hành tầm này. Đứng dậy, ôm và lại hôn nhau. Đá lưỡi tít mù. Tao đánh liều xoa mông của Quỳnh. Nó thật căng, tròn như muốn bật tung trong cái quần bò chật chội. Quỳnh nhắm mắt, phê lắm. Tao cũng nhắm mắt, vừa hôn vừa xoa mông, dí sát người vào cặp vú ngồn ngộn của nàng. Hai đứa đều phê, cộng với mỏi chân do đứng lâu, nên ngã kềnh xuống cái giường.

Quỳnh nằm dưới, tao nằm trên. Tuy quần áo vẫn đầy đủ, nhưng cảm giác da thịt đã gần nhau lắm rồi. Thằng nhỏ không có quần lót dựng đứng, chọc vào đùi non của Quỳnh. Chắc Quỳnh cũng tưởng tượng ra thằng nhỏ của tao đang như nào. Nàng thở gấp lắm rồi, mắt nhắm nghiền như mê đi. Tao ngồi dậy, phen này quyết tâm chơi lớn hơn hôm công viên. Tao vén áo nàng lên, cởi cái thắt lưng của nàng, định bụng khám phá vòng cấm địa của con gái. Người Quỳnh mềm nhũn ra, mặc kệ tao muốn làm gì thì làm. Quần chật, đùi và mông căng, cộng với lần đầu thiếu kinh nghiệm, nên tao loay hoay mãi không được.

Tới khi kéo được cái quần ngang mông, mới thấy vùng tối màu lấp ló sau cái quần lót thì bỗng nghe tiếng kẹt cửa. Quỳnh choàng dậy kéo quần. “Bạn tớ về”. Xong hai đứa vớ tạm quyển sách giả vờ như đang học. Bạn Quỳnh vào nhà, nhìn hai đứa mặt vẫn còn bừng bừng. “Bạn đang đọc nhầm sách của tớ rồi kìa”. Tao ngượng chín mặt, ngồi 5ph sau kiếm cớ ra về.

Sau hôm đó tao và Quỳnh không còn gặp nhau nữa. Kỳ thi tới kéo tất cả cuồng quay. Thi xong bao nhiêu kế hoạch cuồng quay, tao cũng quên béng mất Quỳnh. Sau này khi vào ĐH rồi, nhà tao có chuyện buồn. Sau khi lo xong công chuyện, một buổi chiều đang nằm thiu thiu ngủ thì người nhà gọi có bạn tìm. Tao choàng dậy, ko hiểu ai tới. Chưa kịp nghĩ xong thì Quỳnh đã đứng trước mặt: “Sao nhà có chuyện mà không báo tớ”. “Uh, cũng nghĩ là sẽ báo mà không biết bằng cách nào”, tao chữa cháy. “Mà sao Quỳnh biết nhà tớ?”. Quỳnh nhìn sâu vào mắt tao: “Quan tâm thì sẽ biết thôi”. Nói đến đây, thấy mắt Quỳnh rưng rưng: “Bạn tệ lắm”. Hai đứa cứ ngồi, không nói với nhau câu nào. 15ph sau Quỳnh cáo từ ra về. Đó cũng là lần cuối tao nhìn thấy Quỳnh. Sau này cũng không thể liên lạc được vì khác trường, không có bạn chung. Nhưng những kỷ niệm và cảm xúc đầu đời mà Quỳnh mang lại cho tao thì tao không thể nào quên. Cái mông ấy, cặp vú ấy và mái tóc đuôi sam thì không lẫn vào đâu được.

Còn tiếp…


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *