Your cart is currently empty!
Có những ngày mệt mỏi đến cùng cực ta và cuộc đời tha thứ cho nhau…
Có những sáng tỉnh dậy… và chỉ muốn nhắm mắt thêm lần nữa.

Có những sáng tỉnh dậy… và chỉ muốn nhắm mắt thêm lần nữa.
Không vì chuyện gì lớn lao.
Không ai làm gì tổn thương.
Chỉ là… thấy đời nhạt như một ly rượu pha nhiều đá – lạnh, loãng, và chẳng còn say nổi nữa.
Có những ngày, chẳng cần biến cố, tim cũng nặng như gió trời trước cơn giông. Mở mắt ra, thấy mình lạc giữa chính cuộc đời mình. Không muốn nói chuyện, không muốn giải thích. Chỉ muốn được im lặng – kiểu im lặng mà người ta không hỏi “sao thế?”, vì chính mình còn chẳng biết “thế” là cái gì.
Đời, có lúc không phải là cơn bão. Mà là chuỗi ngày âm u kéo dài mãi không tạnh. Không đau đến mức gục, nhưng đủ để mòn dần từng chút.
Có những nỗi buồn không chảy thành nước mắt, mà bốc hơi rồi mắc kẹt đâu đó phía sau xương sườn. Âm ỉ như vết bầm không tan, như tiếng thở dài chưa kịp thở.
Và khi không ai biết… thì cũng chẳng cần ai biết.
Mình từng có lúc muốn đấm vào mặt cuộc đời – nếu nó là một thằng có thật.
Muốn hỏi nó: “Mày lấy đi của tao bao nhiêu thứ như thế, rồi mày tính trả lại kiểu gì?”
Từng có lúc ngồi trong đêm, thấy lòng mình như căn phòng trống: có cửa, nhưng chẳng ai gõ.
Nhưng rốt cuộc, mình vẫn sống.
Không phải vì đã tha thứ cho cuộc đời.
Mà là nhận ra… nó đâu cần được tha thứ.
Nó đâu cố làm mình đau – nó chỉ là nó thôi. Vẫn vô tâm, vẫn xoay vòng, vẫn phũ như vốn dĩ.
Và mình, nếu còn muốn đi tiếp, phải học cách sống không cần cuộc đời phải dịu dàng với mình.
Phải học cách đi qua đêm tối mà không chờ đèn.
Phải học cách đau – mà không nghĩ mình đáng bị trừng phạt.
Có lẽ tha thứ là điều duy nhất khiến người ta không chết chìm trong chính cơn giận của mình.
Tha thứ cho cái ngày mình muốn biến mất.
Tha thứ cho lần không đủ mạnh mẽ để nắm giữ một người.
Tha thứ cho việc đã từng yếu đuối, từng gào khóc trong lòng, từng sống mà không biết vì cái gì.
Tha thứ không phải là xóa sạch.
Mà là đặt xuống.
Để còn nhẹ tay mà ôm được những điều khác – như bình yên, như một bàn tay ấm, như một chiều ngồi lặng giữa phố, mà thấy mình không còn cô đơn đến thế.
Tôi và cuộc đời, sau ngần ấy năm, không còn đòi nhau câu xin lỗi.
Không còn hỏi: “Vì sao mày tàn nhẫn như vậy?”
Chỉ là, nhìn nhau – như hai kẻ sống sót sau cùng – và gật đầu.
Không ai thắng.
Không ai thua.
Chỉ là, cuối cùng… vẫn đang tồn tại.
Chia sẻ
/
Để lại một bình luận