Your cart is currently empty!
Duyên phận – Mỗi cuộc gặp gỡ đều là một kiểu trả ơn
Tôi nói thẳng nhé, trên đời này có hai thứ bạn chẳng bao giờ sắp đặt nổi: ý trời và duyên phận. Người nên đến thì lạ gì cũng gặp, người không cùng đường, có níu cũng chẳng giữ được. 1. Có người chỉ lướt qua, có người chạm mắt đã muộn màng Bạn biết…

Tôi nói thẳng nhé, trên đời này có hai thứ bạn chẳng bao giờ sắp đặt nổi: ý trời và duyên phận. Người nên đến thì lạ gì cũng gặp, người không cùng đường, có níu cũng chẳng giữ được.
1. Có người chỉ lướt qua, có người chạm mắt đã muộn màng
Bạn biết không, có người đi ngang đời bạn suốt bao năm, nhưng mãi không chung đường. Lại có người, chỉ một ánh mắt lướt qua, bạn thấy lòng mình đã trễ hẹn tự kiếp nào.
Người ta hay nói: “Năm trăm năm ngoái đầu lại, đổi lấy một lần lướt qua nhau ở kiếp này”.
Nghe sến? Có thể. Nhưng mà đúng đấy.
Cô gái trong câu chuyện tôi kể đây, chỉ vì muốn gặp lại một chàng trai, mà dám tu luyện 500 năm để làm lan can đá, rồi thêm 500 năm nữa để làm cây đại thụ cho anh tựa vào. Đến cuối cùng, cô chọn buông. Bởi vì với cô, gặp một lần, đã là đủ trả ơn.
Cũng như Trương Ái Linh từng viết: “Trong vạn người, gặp đúng người. Không sớm một bước, không trễ một bước. Chỉ vừa khéo mà thôi.”
Tin tôi đi, gặp ai cũng là duyên. Chỉ là duyên dài hay ngắn, bạn chưa biết thôi.
2. Gặp nhau là ý trời, ở lại là lòng người
Hồi bé, tôi với bạn bè chỉ cần một cây kẹo mút hay cục gôm tẩy là thành tri kỷ. Nhưng lớn rồi, giữ một tình bạn mới là bài test khó nhất đời. Đôi khi chẳng cãi nhau, chẳng xích mích, chỉ là… lặng lẽ rời xa nhau lúc nào không hay.
A Linh – đồng nghiệp cũ của tôi – cũng từng có một người bạn thân như thế. Họ cùng nhau đi du lịch, cùng tham gia biểu diễn, tưởng tình bạn sẽ bền hơn đá. Nhưng rồi, một người về quê, một người bám trụ phố thị. Bận rộn cuốn trôi, khoảng cách kéo dài. Cuối cùng, họ cũng chỉ còn là những ký ức mỉm cười khi nhắc lại.
Tục ngữ nói rồi: “Tương ngộ tại thiên, tương thủ tại nhân” — gặp nhau là ý trời, giữ được nhau hay không là lòng người.
Đại sư Hư Vân 113 tuổi từng nói: “Mỗi cuộc gặp đều nên đối đãi bằng lòng biết ơn.” Tôi thì nói ngắn gọn hơn: Ai bước vào đời bạn, hãy trân trọng khi còn kịp.
3. Không phụ mỗi cuộc gặp, mới là người từng trải đúng nghĩa
Đời người ấy mà, chẳng ai hứa được với bạn ai sẽ đi cùng tới cuối. Có người đến chỉ để dạy bạn một bài học. Có người ghé qua chỉ để chỉ bạn cách yêu thương đúng đắn. Nhưng ai xuất hiện rồi cũng để trả ơn cho nhau cả.
Người ta nói: “Tất cả những người ta từng gặp đều là nhân duyên đời trước.” Tôi tin điều đó. Chẳng ai vô tình lướt qua bạn đâu.
Nên bạn à, đi qua đủ đường, gặp đủ người, đau đủ rồi… bạn sẽ hiểu: Không cần tiếc ai đã rời đi. Chỉ cần không phụ ai từng ghé ngang đời mình.
Chốt lại cho bạn – Quy luật duyên phận tôi học được
- Đừng cưỡng cầu: Người không cùng đường, níu cũng không giữ.
- Đừng tiếc nuối: Ai đi rồi, là xong một đoạn duyên.
- Hãy sống sâu sắc: Gặp ai, hãy tử tế đúng mực. Rời đi, để lại khí chất ngầu ngầm.
- Vì cuối cùng, mỗi cuộc gặp đều là một kiểu trả ơn — trả ơn người, trả ơn chính mình.
Chia sẻ
/
Để lại một bình luận