Your cart is currently empty!
Hạn hẹp và rộng mở
Mình nhớ có 1 lần mình stress cực kỳ vì mái tóc của mình. Đó là khi mình làm tóc xoăn nhưng bị hỏng nên sau khi làm xoăn được đâu đó 1, 2 tuần thì mình phải cắt tóc ngang vai. Tóc ngang vai với mình là rất ngắn vì mình thường hay để…

Mình nhớ có 1 lần mình stress cực kỳ vì mái tóc của mình. Đó là khi mình làm tóc xoăn nhưng bị hỏng nên sau khi làm xoăn được đâu đó 1, 2 tuần thì mình phải cắt tóc ngang vai. Tóc ngang vai với mình là rất ngắn vì mình thường hay để tóc dài và dù đã cắt tới ngang vai thì tóc mình vẫn xơ, vẫn bị vểnh tùm lum và vẫn xấuuu. Mình nhớ khi đó ra đường hay ở bất cứ đâu, điều mình chú ý nhiều nhất và gần như là duy nhất chính là mái tóc của mọi người.
Rồi tới khi mình niềng răng, đi trên đường bỗng đâu đâu cũng thấy nha khoa dù con đường đó là con đường quen thuộc chứ không phải mới mẻ gì. Và dễ hiểu, thời gian đó, nhìn ai mình cũng bị chú ý nhiều tới hàm răng của họ.
Lại nhớ, khá lâu rồi, mình gửi 1 chiếc ảnh cho con bạn để khoe đồ mới, trong ảnh mình mặc một cái áo kẻ nâu khá rộng. Con bạn bị ám ảnh béo bụng nên tin nhắn đầu tiên nó nhắn lại mình là: ơ dạo này bụng bạn cũng béo à?
Khi mình đang “nhức đầu” để tìm một chiếc váy xinh xắn mặc đi đám cưới, trên đường đi, mình chỉ chú ý nhìn vào cửa hiệu quần áo, những điều khác trở thành vô hình. Lúc mắt mình tăng độ cân, cái kính đang đeo không còn đủ cho mắt mình nữa, mình cần cắt kính mới, trên con đường quen thuộc từ trường về nhà, mình đã thấy có 3 cửa hàng kính và không cửa hàng kính nào là mới mở cả. Thế tức là cửa hàng kính vẫn luôn ở đó, mà chỉ khi tâm trí mình tìm kiếm, mình mới nhìn thấy.
Mình đã có một khoảnh khắc giật mình nho nhỏ, mình biết mình ngộ ra được điều gì đó mà mình chưa biết gọi tên như thế nào.
Bạn có trải nghiệm nào tương tự không?
Tới hôm qua, mình đọc Bước chậm lại giữa thế gian vội vã, mình đã bất ngờ bởi trong sách có 1 đoạn rất tương tự và mình hiểu, điều mình ngộ ra, hóa ra có thể mượn lời của thầy Hae Min để diễn tả: “Khi ta nhìn thế gian, dường như ta chỉ nhìn những thứ tâm ta muốn nhìn. Thế gian chúng ta nhìn thấy không phải là toàn bộ vũ trụ rộng lớn, mà là thế gian bị giới hạn bởi tầm nhìn của đôi mắt trong tâm.”
- Đã bao lần, ta chỉ nhìn 1 chấm đen mà quên mất mình có cả 1 tờ giấy trắng?
- Đã bao lần, ta chỉ nhìn vào 1 cánh cửa đóng mà quên mất có rất nhiều cánh cửa khác đang mở?
- Có người thấy cuộc sống toàn điều xấu xa
- Có người thấy con người toàn dối trá
- Có người thấy cuộc đời sao quá khắc nghiệt
- Có người thấy, tình yêu thương và sự chân thành là điều chỉ còn trong sách truyện cổ tích.
Nhưng, cũng có người thấy cuộc sống có thật nhiều điều đẹp đẽ, tử tế.
- Có người thấy con người là thật thà, thương yêu
- Có người thấy cuộc sống thật trù phú và trôi chảy
- Có người thấy, tình yêu và sự chân thành luôn ở ngay đây, trong chính khoảnh khắc này, cuộc sống này.
Đôi mắt trong tâm của mỗi người mỗi khác, nên thế giới có hơn 8 tỉ người sẽ có hơn 8 tỉ hiện thực khác nhau về thế giới và hiện thực nào cũng đúng.
KHÔNG CÓ MỘT HIỆN THỰC DUY NHẤT. HIỆN THỰC MÌNH THẤY VỀ CUỘC SỐNG, VỀ THẾ GIỚI KHÔNG PHẢI LÀ TOÀN BỘ CUỘC SỐNG VÀ THẾ GIỚI.
Biết được điều này, để biết sẽ luôn có những góc nhìn khác, rộng lớn và đa chiều hơn. Cũng để nhắc nhở mình nhìn nhận về con người, về tự nhiên, về cuộc sống với đôi mắt rộng mở hơn thay vì chỉ chăm chăm với một góc nhìn đôi khi đã thành cũ kĩ và không còn phù hợp.
Mở rộng đôi mắt và rộng mở tâm hồn, biết đâu sẽ thấy điều mình tìm đã ở có Ở ĐÂY – BÂY GIỜ mà chỉ bởi sự hạn hẹp của đôi mắt, mình – đã – bỏ – lỡ.
Để lại một bình luận