Chúng tôi quen nhau qua mai mối, cả hai đều không còn trẻ trung như thời thanh xuân. Tôi chưa từng hỏi cô ấy, nhưng bản thân tôi thời trẻ cũng từng trải qua vài mối tình, tuy không đến mức khắc cốt ghi tâm nhưng cũng đủ để hiểu rõ tâm tư con gái. Cô ấy cũng vậy, là một người thông minh và tinh tế.
Giữa chúng tôi không hề có tình yêu, mà giống như hai người bạn cùng phòng hơn. Để mô tả về cuộc hôn nhân của mình, tôi nghĩ điều chính xác nhất là chúng tôi đang thực hiện trách nhiệm của một người chồng và một người vợ.
Cô ấy là một người đơn giản, hay cười. Khi tôi tan làm về muộn, cô ấy thường sẽ ngồi ở phòng khách đọc sách. Nếu tôi đói, cô ấy sẽ dậy nấu cho tôi một bữa khuya. Thỉnh thoảng khi tôi chơi game, cô ấy sẽ đứng phía sau xem, rồi lè lưỡi nói không hiểu. Đương nhiên, tôi cũng đã thử xem phim cung đấu mà cô ấy thích, nhưng chẳng thể nhớ nổi tên các nhân vật, càng không thể hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa họ. Và tôi cũng không hiểu nổi tại sao nhiều người phụ nữ làm gì mà phải tranh đi tranh lại một người đàn ông.
Nhiều lúc, tôi cảm thấy mình đã đến tuổi cần phải vào vai một người chồng. Và vừa hay, cô ấy là vợ của tôi, chúng tôi duy trì cuộc hôn nhân và sống chung dưới một mái nhà. Cô ấy lạc quan, tốt bụng và hay cười, nhưng cũng rất độc lập. Lý do tôi nói rằng giữa chúng tôi không có tình yêu là vì tôi hiểu rõ, phụ nữ khi yêu sẽ không có biểu hiện như vậy.
Cô ấy giỏi giải quyết mọi việc một mình, không muốn làm phiền tôi bởi những chuyện lặt vặt. Thỉnh thoảng, cô ấy chỉ nhắn tin nhờ tôi lấy hộ đồ ship khi tôi tan làm. Cuối tin nhắn, cô ấy không quên nói lời cảm ơn một cách lịch sự.
Chúng tôi chưa bao giờ cãi vã. Những gợn sóng nhỏ trong cuộc sống bình dị của chúng tôi được giải quyết một cách êm đẹp bởi cả hai đều cố gắng nhìn nhận vấn đề từ góc độ của nhau. Mọi chuyện diễn ra khá lý trí và khách sáo như những người bạn mới quen.
Cô ấy tôn trọng thời gian chơi game sau giờ làm của tôi và khẳng định rằng cô ấy sẽ không giận dỗi. Khi một trong hai người về muộn, chỉ cần báo trước qua tin nhắn là được. Những biệt danh dễ thương hay lời xưng hô âu yếm thường thấy giữa các cặp vợ chồng cũng không có. Cô ấy luôn cảm ơn khi tôi chủ động làm việc nhà, và tôi cũng cảm ơn khi cô ấy nấu bữa khuya cho tôi. Có đôi lúc chúng tôi cùng nhau ngồi trên ghế sofa phòng khách xem TV, nhưng cũng giữ khoảng cách, mỗi người một góc.
Ngay cả những cử chỉ thân mật cũng diễn ra theo một khuôn khổ nhất định. Vào ban đêm, khi cô ấy trằn trọc không ngủ, cô ấy sẽ ôm lấy cổ tôi và gợi ý: “Nếu đã không ngủ được thì chi bằng chúng ta làm gì đó đi”. Chỉ khi cảm xúc dâng trào, cô ấy mới gọi tên tôi. Đây là hành động thân mật nhất của chúng tôi.
Mỗi lần về thăm bố mẹ, chúng tôi lại có sự ăn ý ngầm. Cô ấy khoác tay tôi, đút trái cây cho tôi ăn, và trò chuyện với mẹ tôi về những chủ đề riêng của phụ nữ. Cô ấy thường lắng nghe mẹ tôi than phiền về bố, luôn khen ngợi tôi là một người chồng tốt, biết yêu thương vợ, hoàn thành tốt vai trò của một người con rể. Tôi cũng hiểu ra rằng bố mẹ tôi thực sự coi cô ấy như con gái ruột, và những hành động của cô ấy xuất phát từ sự tôn trọng họ.
Tất nhiên, tôi cũng rất chân thành với bố mẹ vợ, lần đầu tiên tôi đến nhà cô ấy, mẹ vợ đã nấu 10 món để đãi tôi. Nhà cô ấy tuy không to nhưng rất gọn gàng. Bố mẹ vợ đều là công nhân đã về hưu, ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm nhận được tấm lòng nhân hậu của họ. Mùa đông năm ngoái bố vợ không khỏe, ông giấu bà, tôi cũng giấu vợ. Tôi chủ động liên lạc với các bạn cùng lớp làm ở bệnh viện và đưa bố đi khám tổng quát, cho đến nay đây vẫn là bí mật giữa hai chúng tôi.
Tôi thường nghe những đứa bạn phàn nàn về vợ mình, qua 10 giờ tối vợ gọi là phải vội về nhà, nào là cho con ăn, không thấy bố là mếu máo không ngủ được, tuy nhiên khi nghe vậy, tôi lại ghen tị với họ, ghen tị với việc họ bị vợ mắng đôi ba câu. Tôi đã nói với vợ chuyện sinh em bé, bởi vì tên ngốc như tôi đã sắp 30 tuổi đến nơi mà mới bắt đầu sự nghiệp, cô ấy cũng đang từng bước gây dựng sự nghiệp của mình, cô ấy cũng tôn trọng ý kiến của tôi. Hai chúng tôi đã thống nhất với nhau chuyện hoãn việc sinh con.
Cách đây không lâu, bà ngoại cô ấy đã qua đời. Cô ấy sống với bà ngoại từ khi còn nhỏ, đó là lần đầu tiên tôi thấy cảm xúc của cô ấy rối bời như vậy. Trên đường lái xe về nhà, suốt đêm cô ấy cứ giữ nguyên một tâm trạng như vậy, im lặng nhưng nước mắt không ngừng rơi, cô ấy thu mình lại, tôi mím môi lái xe, cảm giác như bị ngàn nhát dao đâm phải. Ngày ấy chúng tôi bận rộn lo tang lễ, trên đường về, lúc chờ đèn đỏ, cô ấy vỗ nhẹ vào tay tôi nói rằng cô ấy mệt rồi, tôi có thể cảm nhận được vết nứt bên ngoài vỏ bọc mà cô ấy thường bộc lộ khi ở nhà.
Vợ tôi thực sự là một người phụ nữ rất tốt. Nếu cô ấy không phải là vợ tôi, tôi vẫn nghĩ cô ấy là một người phụ nữ tốt nhất trên đời. Năm ngoái vào ngày sinh nhật thứ 28 của tôi, cô ấy cũng chuẩn bị bánh và mì trường thọ cho tôi, chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Tôi không sợ tiếng cười của mọi người. Điều tôi hứa là quay ngược thời gian, để tôi trở lại những ngày thanh xuân của vợ tôi để xem cô ấy yêu người thế nào. Tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để trở thành “tên simp” khó tính nhất danh sách của cô ấy.
Nói nhiều như vậy, chắc là mọi người cũng đã hiểu hết rồi đúng không, ban đầu tôi chỉ đang cố chấp, nói rằng giữa chúng tôi không có tình yêu, thực ra là tôi đã dần dần yêu vợ của mình, còn cô ấy có lẽ không yêu tôi. Tôi nghĩ nếu đổi người khác làm chồng cô ấy, cô ấy vẫn sẽ là một người vợ tốt mà thôi. Nói đến đây lại có hơi chạnh lòng. Thật ra ngoại hình của chúng tôi cũng không quá tệ, có nhiều thực tập sinh mới đến công ty cũng muốn tán tỉnh tôi, tôi phải lừa vợ rằng xe hỏng để cô ấy đến công ty đón tôi. Vợ tôi cũng được nhiều người rủ đi dạo, mỗi lần như vậy là vợ tôi liền kéo tôi theo, tôi cũng bị buộc phải nghe mấy thanh niên mới vào đời tâm sự phiền muộn.