Your cart is currently empty!
MẸ TÔI LÀ ĐIẾM ?
Có lẽ cuộc đời của tôi sự hạnh phúc của gia đình tôi sẽ mãi ở đó nếu như không có đêm định mệnh ấy… cái đêm mà tôi nhớ nhất vì nó đã đánh dấu một bước chuyển đảo lộn mọi thứ trong nhà khiến tôi dần lu mờ đi hình ảnh của mẹ…

Những dòng suy nghĩ ấy mãi vương vấn trong tâm trí tôi hai tuần nay tôi không biết phải suy nghĩ như thế nào? Phải làm sao? Phải hành động, cư xử như thế nào trước những lời đồn đại của mấy bà hàng xóm khi hễ thấy bố, em và tôi xuất hiện? Tôi không biết phải đáp trả như thế nào trước những câu hỏi về mẹ về những lời mỉa mai khiếm nhã trong nụ cười cợt của mọi người “mẹ mày đi đâu Lành?” “Mẹ mày có gọi về không Lành” “Mẹ mày đang làm gì Lành?“
Mọi thứ khi nhắc đến từ mẹ là như những cơn sóng dữ dội muốn nuốt chủng lấy cậu bé 11 tuổi. Quay trở lại những ngày tháng trước đó những ngày hạnh phúc vô biên khi gia đình sum họp đầy đủ trong bữa cơm khi bố mẹ tôi và em cùng nhau xem phim trò chuyện hay những phút giây trêu đùa nhau những mảng kí ức khiến đôi mắt tôi nhòe đi từ bao giờ, khiến tôi nhung nhớ đến buồn tủi và xấu hổ khi giờ đây phải mang danh là “con của bà điếm” nó đau lắm nó sâu cay lắm nhưng có bao giờ ngăn được miệng đời? có bao giờ trách họ được? vì họ đâu phải là ta đâu rơi vào hoàn cảnh của ta mà hơn nữa cũng chẳng có cái cớ để bắt người ta phải đặt vào hoàn cảnh của mình?
Nhà tôi khó bố mẹ thì chẳng có học vấn thế nên bố mẹ tôi đành phải phiêu bạc nơi xứ người để tìm kiếm miếng ăn cho hai chị em tôi, tôi biết bố mẹ khổ cực lắm vì nhìn đôi mắt sâu hoắm làn da đen bao bọc một bộ xương của bố là đủ hiểu còn mẹ thì lúc nào cũng nhếch nhác, đôi môi thâm đen, da mặt đồi mồi, tay chân nhăn nheo theo thời gian tất cả đã chứng minh cho những khổ cực mà bố mẹ phải gánh chịu. Bố mẹ tôi vất vả là thế thế nhưng mãi chẳng có đủ của để ăn trong khi căn nhà cấp 4 hai phòng chẳng có đồ gì mới khiến họ hàng tôi trê cười rằng “nhà mày kém” hay những câu so sáng rằng “nhà em cũng thế mà cũng cố sắm được cái tủ lạnh còn nhà bác thì nào á”.
Con chiến mã của hai bố mẹ sau 7 năm thì nó đã quá tàn tạ vậy nên bố mẹ tôi quyết định bán đi cóp góp vay tiền tậu em chiến mã mới và dường như ông trời đã thấu những khổ sở mà bố mẹ tôi phải chịu nên người đã ban tặng cho bố mẹ tôi 1 em xe dream “hàng tặng may mắn” khi mua và sau khi lấy được chiếc xe tặng kèm về bố mẹ tôi phấn khởi lắm họ nhìn nhau gật đầu như tăng thêm 200% năng lượng làm việc cố gắng để có một cái tết “ngon” cho hai đứa con nhỏ. Cuộc chiến “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” “nhà là rừng suối hay túp lều dựng sẵn” đã bắt đầu tôi ở nhà với bà nội cùng đứa em. Mấy ngày sau tin sốc đến với gia đình tôi khi bố gọi về nói rằng gặp tai nạn nhưng may là bố không sao chỉ có mẹ là bị gãy tay tôi lo lắng bồn chồn suốt hai ngày lòng tôi dâng lên một cảm xúc tiêu cực khi chưa thấy bố mẹ về.
…
Hai ngày trôi qua dài như hai thập kỉ cuối cùng bố mẹ cũng về trong bình an chỉ có điều là người mà bố mẹ tôi va phải đi kiện và đòi bồi thường. Sau 1 tuần ở nhà bố tôi lật đật cùng một đống giấy tờ xếp gọn vào chiếc balo vào trong chuộc lại chiếc xe và giải quyết vấn đề với bên kia. Cuộc gọi lúc 7h của bố reo lên trong bầu không khí im lặng chỉ vang lên đều đều tiếng mẹ kể chuyện, mẹ tôi bắt máy thì biết được rằng người ta cân giấy tờ xe để chuộc lại nhưng bố thì không đem vậy là mẹ tôi tắt điện thoại sau câu nói “vâng mai em gửi bưu điện sang”.
Có lẽ cuộc đời của tôi sự hạnh phúc của gia đình tôi sẽ mãi ở đó nếu như không có đêm định mệnh ấy… cái đêm mà tôi nhớ nhất vì nó đã đánh dấu một bước chuyển đảo lộn mọi thứ trong nhà khiến tôi dần lu mờ đi hình ảnh của mẹ khiến tôi dần chìm vào những lời đồn ác ý. “Lành ơi mai mẹ đi làm giúp nhà ông A ý con cho em ăn sáng rồi trưa tạt vào đấy nhé”, tôi vâng vâng dạ dạ và nghe theo lời mẹ.
Tiếng gà gáy vang lên những ánh nắng điểm ngày mới xuyên qua khung cửa sổ đi đến khuân mặt tôi tôi lật đật gọi em dậy và làm theo lời mẹ chỉ có điều hôm nay không có mẹ khiến tôi chống chải và lòng lại bất an tột độ chắc có lẽ độ tuổi đứa bé lớp 6 non nớt vẫn muốn rúc vào lòng mẹ ôm mẹ thật lâu đây mà.
Sự bất an của mối liên kết gia đình dần được khẳng định khi cả nhà tôi sốt sắng không thấy mẹ gọi điện, hỏi tăm cũng chẳng có, đứa em mới lên 5 của tôi không thấy mẹ về nó cứ thao thức hướng về phái cổng sắt mong ngóng hình ảnh mẹ nó xuất hiện ôm nó sau ngày dài chưa gặp. Cả thời gian xa mẹ chưa bao giờ tôi muốn gặp mẹ ôm mẹ đến vậy chưa bao giờ lòng tôi xôi sục chưa bao giờ tâm trí của tôi lại vướng bận nhiều suy nghĩ như vậy. Bố tôi nhanh chóng trở về còn các bác tôi thì tập trung đông đủ trong phòng khách tôi dựa vào tường nghe ngóng càng nghe lòng tôi càng quoặn lại khi những giả thiết được đề cập rằng phải báo công an nếu không lỡ mẹ tôi tự tử thì làm sao? Hay là bị ám sát?… còn bóng dáng bố tôi phóng tầm mắt ra xa im lặng lắng nghe.
Có lẽ trong đời tôi 1 tuần trôi qua nó lại bế tắc nó chật vật và lo lắng đến vậy những âm thanh của lời nói, lời hỏi thăm cứ vang lên khắp mọi nơi khiến tôi phát điên tôi tò mò khó hiểu vì mẹ lại đi đâu được chứ? Tại sao mẹ lại đi? Giờ đây mẹ thế nào? Mẹ có nhớ tôi không? Những câu hỏi ấy bỗng dần được hé lộ khi mẹ tôi đã cắm chiếc xe hàng tặng tại “khu vực xã hội đen” vì chơi cờ bạc số nợ lên tới 50 triệu mẹ còn nợ của hàng xóm tổng đến 50 triệu cùng với ngân hàng là 100 triệu. Bố tôi chết lặng đi vì những khoản nợ mà ông không biết tôi còn nhớ rõ hình ảnh của chủ nợ đến nhà tôi dồn dập đòi trong đó 1 đám người cầm gậy xăm sổ kín người xồng xộc hỏi về mẹ tôi khiến da mặt bố tôi tái đi từ bao giờ nhưng vì không thấy mẹ nên mấy người họ ra về trong nỗi bực tức. Hai tuần kể từ khi mẹ ra đi tôi chẳng nói chuyện với bố về mẹ vì tôi biết ông cũng cố lảng tránh đi. Nhìn đôi mắt buồn sầu đủ để biết bố đau khổ như thế nào!
“Tinh” bài post đã đăng lên được thông báo tôi thấy mẹ mẹ chụp ảnh bên cây thông nhưng điều mà tôi chăm chú để tâm ấy là khuân mặt mẹ một khuân mặt sáng sủa bóng nhẫy đôi môi đỏ hồng cười tươi như ánh nắng bộ đồ lao động không còn mà thay vào đó là chiếc váy đỏ rực tôi đã sốc bạn biết không khi hình ảnh lột xác của một người đầy nồi mồi trên mặt chẳng biết đến son phấn là gì, của một người suốt ngày chỉ mấy bộ quần áo công nhân chưa từng mặc qua một chiếc váy và đi đến những nơi đắt đỏ phố xá. Mọi thứ khiến tôi bất ngờ xen chút thất vọng vì mẹ đã thay đổi theo cách mà người ta nghĩ khi những lời nói của mẹ vừa nhắn giấu rằng mẹ vẫn ổn mẹ đang làm rửa bát để trả nợ hoàn toàn ngược lại với những gì mẹ đăng. Tôi vô vọng ngồi trước hiên cảnh vật vẫn vậy người ta vẫn đi qua nhau vội vã vẫn cười nói vui vẻ chỉ có tôi, gia đình tôi là khác. Tết đã cận kề mà nhưng không hiểu sao tôi chẳng thể vui nổi tôi chẳng còn thấy hứng thú nữa và hình như tôi dần đánh mất kí ức về hình ảnh cậu bé hào hứng náo nức khi được mẹ ướm thử bộ độ mới ngoài chợ. Tết năm nay thật đặt biệt – một cái tết chia đôi không có tiếng cười, hạnh phúc dần tan vỡ chỉ còn những ánh nhìn thương xót tội nghiệp cho những đứa trẻ không mẹ.
Để lại một bình luận