Your cart is currently empty!
Phụ nữ tuổi 30 xem gì?
Đến một thời điểm nào đó, tự nhận thấy mình không còn phù hợp với những bộ phim ngôn tình, lãng mạn hay phim học đường kẹo ngọt nữa. Mình toàn tìm những bộ phim mà nhân vật chính là các chị đẹp tuổi 30 để xem. Mình chỉ muốn biết tuổi 30 của người…

Đến một thời điểm nào đó, tự nhận thấy mình không còn phù hợp với những bộ phim ngôn tình, lãng mạn hay phim học đường kẹo ngọt nữa. Mình toàn tìm những bộ phim mà nhân vật chính là các chị đẹp tuổi 30 để xem. Mình chỉ muốn biết tuổi 30 của người ta như thế nào thôi. Và mình có cơ duyên biết đến 30 chưa phải là hết. Xem hết 43 tập phim và nhận ra đây là bộ phim mình cần vào thời điểm này. Tất nhiên phim không hoàn hảo, vẫn còn những điểm lấn cấn khiến mình không thích, nhưng mình đã tìm thấy những gì mình cần.
Không chỉ riêng mình mà mình nghĩ các chị em ở độ tuổi 30, dù đã lấy chồng, có con hay vẫn còn độc thân thì vẫn sẽ tìm thấy điều gì đó khiến mình đồng cảm.
Bộ phim nói về 3 người phụ nữ đang bước sang tuổi 30, Cố Giai (Đồng Dao), Vương Mạn Ni (Giang Sơ Ảnh) và Chung Hiểu Cần (Mao Hiểu Đồng). 3 cuộc đời mà mình nghĩ có thể bao quát những vấn đề điển hình mà phụ nữ tuổi 30 sẽ phải đối mặt.
Vương Mạn Ni – cô gái độc thân loay hoay với áp lực sự nghiệp, chồng con tuổi 30
Đây là người phụ nữ độc thân duy nhất trong bộ ba, cũng là người vất vả nhất vì cô ấy xuất thân tỉnh lẻ, chật vật để bám trụ lại thành phố. Cô ấy không tình yêu, không có gia đình bên cạnh, cuộc sống cứ chông chênh vô định như một áng mây lửng lơ trôi, không biết ngày mai cuộc đời sẽ lại đưa mình trôi dạt về phương nào. Và trong nỗi niềm sốt ruột chung của những phụ huynh có con gái tuổi 30, Ni Ni suốt ngày bị bố mẹ giục về quê lấy chồng.
Ni Ni đã dành 8 năm cuộc đời cho công việc nhân viên bán hàng hiệu, cô ấy đã nghĩ rằng mình khó có thể làm được công việc khác và nếu nghỉ việc cũng không dễ tìm được công việc tốt hơn. Cuộc sống của cô ấy là chuỗi ngày không dám ốm, không dám bệnh, không dám nghỉ việc. Cô ấy luôn đi làm sớm nhất và là người về muộn nhất. Làm mãi quanh năm cũng chẳng đủ tiêu, tiền nhà, tiền điện, tiền nước và đủ các thể loại hóa đơn sinh hoạt phí vẫn luôn là gánh nặng trên vai. Lương tăng thì giá nhà cũng tăng, cô ấy đã phải chuyển nhà liên tục, chuyển ra tận ngoại thành. Để mua được căn nhà, định cư ở thành phố Thượng Hải phồn hoa vẫn là ước mơ xa xỉ với Mạn Ni.
Đặc thù công việc phải tiếp xúc với những vị khách thượng lưu và nhận được những lời gạ gẫm, Ni Ni đã thẳng thắn: “Tôi đắt giá lắm! Tiền của anh không mua được tôi đâu!” Một cô gái đắt giá như thế nhưng lại ngã vào vòng tay của playboy Lương Chính Hiền. Người phụ nữ tuổi 30 ấy lại có thể cháy trong tình yêu một lần nữa. “Cuộc đời của em vốn dĩ đã phiêu bạt, chi bằng phiêu bạt đến bên anh”.
Có bạn trai đại gia, cuộc sống của Ni lên một level mới, cô ấy khoác lên mình những bộ đồ hàng hiệu, đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, nhấp lên môi những ly Whisky đắt tiền. Nhưng về cơ bản thì Lọ Lem và đại gia vẫn không cùng đẳng cấp. Hiền có biệt thự xa xỉ ở Thượng Hải nhưng toàn hẹn Ni ở khách sạn, anh ta cũng không hề muốn Ni chuyển đến Hongkong làm việc.
Cuộc sống mà. Người ta cho bạn cái gì thì họ có thể mở miệng ra nói “Anh cho em cái này thì em phải thế kia”. Khoảnh khắc Ni Ni tự tay lần lượt lột từng món đồ trên người để trả lại cho Hiền, để giữ lại chút tự tôn cuối cùng, sao mà xót xa, cay đắng quá Ni ơi!
Có phải ngôn tình không dành cho phụ nữ tuổi 30?
Loser tuổi 30, Ni Ni ngoan ngoãn về quê, tìm một công việc hành chính, đi xem mắt theo lời bố mẹ. Cuộc sống ở quê bình yên, chan hòa, không có bon chen, lọc lừa, giành giật. Một cuộc sống “lý tưởng” như thế, sao Ni vẫn không thể nở một nụ cười mãn nguyện trên môi? Thì ra trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề, ngã ở đâu phải đứng lên ở đó. Mẹ Ni nói: “Con về lần này lòng mẹ hỗn loạn lắm! Mẹ vẫn mong con có thể đi ra ngoài kia, sống cuộc đời mình muốn, nhưng lại sợ con không trở về nữa”. Đến cuối cùng, bố mẹ chỉ nên là ngọn đèn soi sáng cho chặng đường con bước, không nên là vật cản bước chân con.
Ni Ni đã trải qua nhiều vấp váp, đổ vỡ, cả trong chuyện tình cảm lẫn công việc, để rồi làm lại từ đầu và khám phá ra giới hạn của mình đến đâu, điều gì mới là thứ mình thật sự cần. Hạnh phúc tuổi 30 không được định hình bằng một tình yêu đẹp, một cuộc hôn nhân hạnh phúc hay một sự nghiệp, tiền đồ vững chãi. Tự thân Ni phải tìm cách cắt bỏ được những sợi dây trói buộc cuộc đời mình. Gia đình, bạn trai, công việc và cả một thành phố, có điều gì ràng buộc được cô ấy nữa không?
Cố Giai – cứ ngỡ là có tất cả nhưng cuối cùng thì…
Đây có lẽ là nhân vật được nhiều chị em yêu thích nhất, bởi ở Cố Giai hội tụ đủ những yếu tố của một người vợ, người mẹ tuyệt vời. Ban đầu cứ ngỡ Cố Giai là người viên mãn nhất trong ba chị em. Tuổi 30 cô ấy vừa có gia đình êm ấm, vừa có sự nghiệp trong tay.
Cố Giai thật sự như một “nữ tướng” trong nhà nhưng vẫn không mất đi sự dịu dàng, nữ tính. Cô ấy là người tham vọng nhưng biết cương, biết nhu, biết tiến, biết lùi đúng lúc. Cô ấy giỏi giang, tháo vát nhưng chấp nhận lùi về phía sau, làm hậu phương vững chắc cho chồng phát triển sự nghiệp. Đằng sau một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ, Cố Giai chính là kiểu phụ nữ như thế.
Dẫu thế, việc công ty, cái gì khó nhất đều đến tay cô ấy xử, để chồng được ung dung phát huy tính sáng tạo nghệ sĩ của mình. Hứa Huyễn Sơn – chồng của cô ấy là một nhà thiết kế pháo hoa. Nếu ví anh ấy như một bông pháo hoa thì Cố Giai chính là chốt an toàn để ngăn anh ta không phát nổ.
Làm giàu trên đống thuốc nổ, nhà Cố Giai lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Nhất là sau khi công ty của gia đình anh bạn phá sản, bản thân anh ta phải đi tù vì tai nạn nổ kho pháo. Thế nên Cố Giai có loay hoay tìm thêm những con đường khác thì cũng chỉ vì nghĩ cho gia đình mà thôi. Cô đã chọn khởi nghiệp với xưởng trà, dẫu con đường ấy vô cùng gian nan.
Giỏi giang là vậy nhưng Cố Giai có cách cư xử tinh tế, khéo léo tôn vinh vị trí trụ cột gia đình của chồng trong nhà, cũng như vị trí Tổng giám đốc của anh ở trong công ty, chưa một lần nào cô ấy lấn án chồng. Cô ấy tỏa sáng bởi thứ hào quang tự nhiên, chứ đâu cố “át vía” anh chồng. Nếu anh ta cảm thấy bị lép vế thì chẳng qua anh ta chưa đủ bản lĩnh mà thôi. Nếu anh ta cảm thấy vợ như người mẹ thứ hai, thì chẳng qua anh ta là một thằng trẻ con to xác mà phần hồn mãi không chịu lớn.
Cố Giai chính là mẫu vợ mà nhiều đàn ông thèm muốn, đến đối tác của Hứa Huyễn Sơn cũng gạ cô đổi tình lấy bản hợp đồng về cứu công ty đang gặp khó khăn. Thế nhưng người đàn ông hạnh phúc như Hứa Huyễn Sơn lại không biết trân trọng. Người đàn ông coi sự hoàn hảo của vợ là lý do để ngoại tình thì có phải là rất tệ không?
Nhưng cái cách Cố Giai đối mặt với việc chồng ngoại tình thất đáng nể. Không phải ai cũng giữ được sự bình tĩnh như thế. Cố Giai không thèm đánh ghen. Đối với một người mẹ mà nói, trong lòng họ con cái luôn xếp thứ nhất, còn chồng… thôi xếp hàng đi. Thế nên “Mày cướp chồng tao, tao không chấp. Nhưng mày động đến con tao thì không được”. Cô ấy chỉ cho tiểu tam một cái bạt tai khi ả dám động vào con mình. Người phụ nữ bản lĩnh là người phải giải quyết vấn đề với gã chồng hư chứ không phải tìm tiểu tam tính sổ. Giai Giai nói ra câu nào thấm câu đấy: “Loại pháo hoa xanh mà cô thích, chúng tôi đã cùng nhau làm ra vào 10 năm trước. Cô yêu người đàn ông ấy hay dấu vết thuộc về người phụ nữ khác trên người anh ta?”
Chung Hiểu Cần – khi bạn có một cuộc hôn nhân nhờ xem mắt vào năm 27 thì có thể bạn sẽ phải ly hôn ở tuổi 30
Có lẽ Hiểu Cần và Trần Dữ là cặp vợ chồng hơi mệt. Giữa họ dường như không có sự kết nối, chỉ như hai người bạn sống chung nhà, không có cái “chemistry” của vợ chồng như Cố Giai và Hứa Huyễn Sơn. Anh chồng mặt lúc nào cũng nhăn nhúm, thích chơi với cá hơn chơi với vợ, ở nhà nếu không phải Hiểu Cần độc thoại thì cũng là hai vợ chồng cãi nhau.
Xem phim mà nhiều lần bực bội tự hỏi, tại sao người như anh ta lại kết hôn? Anh ta vốn chưa hề sẵn sàng cho việc làm chồng, làm cha. Thì ra đến tuổi đi xem mắt, thấy mối này cũng ngon nên chốt. Mà cái mối ngon như thế thì phải trong chăn mới biết chăn có rận. Hai con người không có sở thích chung, không cùng suy nghĩ, miễn cưỡng sống với nhau thì cũng được nhưng cuộc sống cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán và mỏi mệt. Cuộc sống mà ngày mai cái gì sẽ xảy ra cũng đều đón trước được thì còn gì là thú vị?
Thật sự một bài viết hơi dài nhưng cắt đi đoạn nào cũng thấy tiếc tại vì mình khá tâm đắc với bộ phim này, một bộ phim khiến mình thay đổi cái nhìn về phim truyền hình Trung Quốc vài năm trở lại đây. Mình vốn không phải mọt phim Trung đâu. Cảm ơn bạn đã kiên nhẫn đọc bài mình nhé ^^
Để lại một bình luận