Chuyện phim diễn ra vào một ngày cuối năm 1941, trong cảnh quang tĩnh lặng và tuyệt đẹp của miền quê Pháp. Một sắc trắng trong trẻo, những sắc xám u tối và ánh vàng nhạt nhòa, như mờ ảo trong cánh đồng cỏ mượt mà và những con đường thơ mộng, nơi hàng cây lá đổi màu như những điểm nhấn trong sương mờ, tạo nên một gam màu đặc biệt cho bộ phim. Gam màu này vừa ấm áp của mùa thu và vừa u buồn của mùa đông đang tới. Nó cũng thể hiện sự yên bình mong manh giữa những sóng gió chiến tranh khi quân Đức đang bắt đầu thôn tính khu vực này.
Jeanne là một cô gái trẻ xinh đẹp, với mái tóc nâu nhạt mềm mại và ánh mắt kiên cường, mạnh mẽ. Cô là một giáo viên dạy piano và sống cùng ông nội yêu quý trong ngôi nhà nhỏ có một chiếc bếp đáng yêu và một phòng khách ấm cúng. Hai chiếc ghế bành được đặt bên lò sưởi, nhịp nhàng theo từng nhịp điệu của ngọn lửa. Cô tạo ra những âm thanh du dương từ cây đàn piano nhỏ nhắn dưới đôi bàn tay của mình. Ngôi nhà này, nơi ông nội và cô yêu thích, đã bị chiếm đóng, dù có muốn hay không, họ phải chấp nhận điều đó. Đương nhiên, nó được nhượng cho một sĩ quan nào đó, và sĩ quan đó chính là Đại úy Werner von Ebrennac (tôi thực sự hâm mộ anh ta).
Trong căn phòng khách này, cô đang chơi một bản nhạc của Bach. Những nốt nhạc trôi dạt khi Werner từ từ bước vào nhà, anh im lặng ở ngưỡng cửa để lắng nghe. Trong lòng anh, nảy sinh một cảm xúc lạ thường khi nghe nhạc của một nhạc sĩ người Đức, một cảm xúc thật đẹp. Âm nhạc có một sức mạnh kỳ diệu, không có ranh giới đối với bất kỳ ai trên thế giới này.
Cảm nhận rằng có ánh mắt đang theo dõi mình, Jeanne đột nhiên ngừng chơi và nhìn chằm chằm vào sĩ quan Đức, sau đó ánh mắt của cô nhanh chóng chuyển từ sự ghê tởm sang sự khinh thường. Cô căm thù những người đang xâm chiếm quê hương và trả lời Werner bằng sự im lặng, thể hiện lòng phản kháng của mình. Werner hiểu rõ điều đó, anh biết về sự ghét bỏ mà người dân trên khắp thế giới dành cho Đức, nhưng anh đối xử với Jeanne và những người sống xung quanh một cách ôn hoà và lịch thiệp, hy vọng họ có thể cảm nhận được tấm lòng và thiện ý của anh.
Ngày qua ngày, Jeanne vẫn không nói một lời với anh, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trò chuyện với hai ông cháu của cô, dù chỉ là một mình anh nói chuyện. Cô cảm thấy khó chịu và phiền lòng. Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của Werner không phải là vô ích. Dù Jeanne không nói lời nào, ánh mắt của cô đã có sự thay đổi. Không còn sự khinh thường, đôi khi ánh mắt của cô nhìn về phía anh, như mong ngóng tiếng xe anh trở về, nghe lời chào buổi tối của anh.
Tuy vậy, giữa anh và cô vẫn có một bức tường vô hình do sự thù địch giữa hai quốc gia tạo ra. Jeanne đau khổ, đấu tranh và mâu thuẫn với chính bản thân mình, giữa những cảm xúc mới nảy nở trong cô và tình yêu đối với quê hương và đất nước. Anh là người hiền lành, cẩn trọng và yêu thương, điều đó cô biết; ánh mắt của anh đầy chân thành khi nhìn cô, điều đó cô cũng biết. Nhưng cô không đủ dũng cảm để chấp nhận. Ngay cả khi anh cứu cô khỏi sự nhục nhã, cô vẫn không nói một lời nào với anh.
Thật hạnh phúc khi hai tâm hồn đồng điệu gặp nhau, nhưng đấy không hợp với thời cuộc. Một đêm nọ, như mọi đêm khác, Jeanne ngồi trên chiếc ghế gần lò sưởi, Werner lại tiếp tục trò chuyện trong cuộc đối thoại riêng của anh. Anh tiến gần đến cây đàn piano và bắt đầu chơi một bản nhạc mà Jeanne đã chơi lần đầu khi anh đặt chân vào ngôi nhà này. Anh chơi cho đến khi đạt đến đoạn mà Jeanne đã dừng lại, và anh dừng lại để chờ đợi điều gì đó. Ánh mắt anh quan sát cô, tay anh chạm vào lưng ghế cô đang ngồi, lòng anh tràn đầy cảm xúc, anh muốn chạm vào cô, muốn nghe tiếng nói của cô, nhưng có một lực cản vô hình đã ngăn anh làm điều đó. Anh không thể chạm vào Jeanne, người con gái mà anh đã bắt đầu yêu thương. Jeanne cũng không dám quay đầu nhìn anh, có lẽ cô sợ rằng nếu nhìn vào ánh mắt anh, tình cảm cô dồn nén sẽ trào ra và không thể kiềm chế được nữa.