Your cart is currently empty!
Tình yêu, niềm tin và sự thù hận trong The Hunger Games: The Ballad of Songbirds and Snakes
Xem phim từ tuần trước nhưng nay mới rảnh để lên bài. Là một fan của The Hunger Games nên mình khá mong đợi phần tiền truyện về quá trình “hắc hóa” của Coriolanus Snow này. Về cơ bản thì bạn không cần xem qua các phần trước mà chỉ nắm vài khái niệm cơ…

Xem phim từ tuần trước nhưng nay mới rảnh để lên bài. Là một fan của The Hunger Games nên mình khá mong đợi phần tiền truyện về quá trình “hắc hóa” của Coriolanus Snow này. Về cơ bản thì bạn không cần xem qua các phần trước mà chỉ nắm vài khái niệm cơ bản là đủ để xem phim.
Kết cấu của The Hunger Games: The Ballad of Songbirds and Snakes được chia làm 3 chương phần hé lộ dần việc Snow từ một gia tộc bên bờ vực phá sản, phải chia nhau số thức ăn ít ỏi nhưng vẫn tỏ ra mình giàu có với các bạn cùng lớp, bước lên nấc thang quyền lực của Đấu Trường Sinh Tử. Bước ngoặc chính là cuộc gặp gỡ vật tế Lucy Gray của Quận 12 khi Snow phải làm Mentor trong cuộc đấu lần thứ 10.
Bộ phim làm rất tốt trong việc xây dựng Snow, một kẻ luôn mập mờ giữa ranh giới tốt và xấu. Anh chàng có những hành động quan tâm, chăm sóc Lucy Gray nhưng không rõ là vì sự đồng cảm, tình yêu hay chỉ đế chiếm được long tin của cô và phục vụ mục đích của mình. Có lẽ, một phút giây nào đó, Snow đã yêu Lucy Gray chăng? Ngay cả lúc Snow nói rằng: “Em có thể tin anh”, thì vẫn có gì đó giả dối, không thật lòng.
Các tình tiết phim diễn ra khá kịch tính khi ai cũng biết rằng tỷ lệ sống sót của một vật tế chỉ là 1/24. Đối với cô gái chỉ biết đàn ca như Lucy Gray thì nó còn thấp hơn nữa. Do đó mà Snow lẫn Lucy Gray liên tục rơi vào những tình huống ngặt nghèo. Kẻ đối mặt sinh tử trong đấu trường, người phải dùng trí não giúp đỡ để không bị phát hiện mà xử cả đôi.
Ở The Ballad of Songbirds and Snakes, bối cảnh phim vẫn được giữ nguyên của một sự phân hóa giàu – ngèo, vẻ ngoài hào nhoáng một cách lố bịch cùng với bản chất tàn nhẫn, man rợ của con người. Dĩ nhiên, ở đó vẫn có những người tốt, những kẻ dám đi ngược lại hệ thống để giúp đỡ người khác. Nhưng kết cục của họ thì…
Diễn xuất của Tom Blyth rất tốt. Anh chàng có vẻ ngoài lôi cuốn nhưng không hề đáng tin, giống như chính Snow trong phim vậy. Một chiếc red flag di động nhưng rất cuốn. Rachel Zegler cũng rất ổn. Mỗi lần Lucy Gray cất lên tiếng hát là mình lại nổi da gà, ánh mắt của Lucy Gray sắt lẹm nhìn vào màn hình như “không một ai có thể giết được ý chí của tôi”. Bên cạnh Rachel Zagler, chú Peter Dinklage vẫn giữ nguyên vẻ lập dị và khả năng diễn tài tình.
So với hai phần Mockingjay thì mình thích The Hunger Games: The Ballad of Songbirds and Snakes hơn hẳn. Phim xây dựng nhân vật rất đỉnh. Dù hồi 3 có hơi lan man nhưng diễn xuất của Tom Blyth và Rachel Zegler vẫn gánh lại toàn bộ để mình chăm chú xem đến cuối.
Share with
/
Để lại một bình luận