Tình yêu thực tế — Không màu mè, chỉ có người ở lại

Bạn này, đừng ảo tưởng tình yêu là phim ngôn tình hay truyện cổ tích. Tình yêu thực tế lắm — nó không chỉ toàn hoa hồng và nến thơm đâu. Mối quan hệ bền vững là thứ mà đôi lúc bạn sẽ thấy muốn nổ tung cái đầu, muốn buông tay cho nhẹ. Nhưng…

yeu la gi

Bạn này, đừng ảo tưởng tình yêu là phim ngôn tình hay truyện cổ tích. Tình yêu thực tế lắm — nó không chỉ toàn hoa hồng và nến thơm đâu. Mối quan hệ bền vững là thứ mà đôi lúc bạn sẽ thấy muốn nổ tung cái đầu, muốn buông tay cho nhẹ. Nhưng rồi… vẫn không nỡ.

Tình yêu cũng như thời tiết, bốn mùa đổi thay — xuân hạ thu đông, đủ hết. Có lúc nồng nàn, có lúc lạnh như đá. Nhưng nếu chúng ta trưởng thành qua khổ đau, thì tình yêu thực sự cũng được đúc từ những ngày bão nổi.

Đời sẽ kiểm tra xem hai người có vì nhau không — không phải bằng những ngày hẹn hò lung linh, mà bằng những ngày cả hai đều rã rời mà vẫn chọn không rời nhau.

Người ta hay nói: “Yêu là kiên nhẫn” — tôi cười khẩy. Kiên nhẫn không phải nói cho vui miệng, mà là khi bạn nhìn người kia vỡ vụn mà vẫn không buông. Là ở lại khi đối phương không còn long lanh như hôm mới quen. Là sửa cùng nhau, chứ không phải vứt đi tìm món đồ mới.

Họ bảo: “Yêu là thấu hiểu”. Tôi bảo đúng — nhưng thấu hiểu không phải đồng ý với mọi điều ngốc nghếch. Là cho người kia không gian để là chính họ. Là nhìn thấy vết sẹo trong họ và không bỏ chạy. Là không đâm thêm khi họ đang đau.

Họ bảo: “Yêu là sẻ chia”. Tôi bảo đúng — nhưng sẻ chia không phải cõng hết nỗi buồn của người kia trên vai. Đôi khi chỉ là đứng đó và nói: “Em không phải một mình.” Vậy thôi, đủ rồi.

Họ bảo: “Yêu là tôn trọng”. Chuẩn. Tôn trọng là để người ta vấp ngã, thất bại, đứng lên bằng chân mình. Là không bắt họ lớn lên theo cách mình muốn. Là biết đồng hành, chứ không phải dắt mũi nhau.

Họ bảo: “Yêu là nâng đỡ”. Tôi gật đầu — nhưng nâng đỡ không phải là gánh vác cả đời ai đó. Là tiếp sức khi họ gục, là đẩy nhẹ lưng họ khi họ chậm bước, rồi để họ tự đi tiếp.

Họ bảo: “Yêu là tha thứ”. Phải — tha thứ không phải lờ đi lỗi lầm, mà là buông giận khi biết đối phương hành xử từ nỗi đau chưa lành. Là không dùng quá khứ để dày vò hiện tại.

Họ bảo: “Yêu là hy sinh”. Tôi nói đúng — nhưng đừng nhầm. Hy sinh không phải bỏ rơi chính mình. Mà là buông cái tôi ích kỷ, ngưng hơn thua vô nghĩa, để giữ lại cái gì đáng giữ — mối quan hệ bền vững.

Họ bảo: “Yêu là cam kết”. Tôi nói, cam kết không phải nhẫn cưới hay mớ giấy tờ. Cam kết là mỗi sáng thức dậy vẫn chọn ở lại, kể cả khi hết mật ngọt. Là không để vài phút bực bội xóa sạch năm tháng vun đắp. Là chấp nhận sóng gió như cơm bữa, chứ không hoảng loạn mà buông tay.

Người ta bảo “Vàng thật không sợ lửa”, tôi bảo tình yêu thật cũng thế. Muốn biết ai vì ai, đừng nhìn lúc vui vẻ. Nhìn lúc cả hai chạm đáy, lúc chẳng còn đẹp đẽ gì mà vẫn không bỏ nhau — đó mới là tình yêu thực tế.

Bạn biết không?

Gặp nhau lúc thơm tho bóng bẩy dễ lắm. Ở cạnh nhau khi đời bày đủ thứ bẩn thỉu, khi áo nhàu, mặt nhăn, ví rỗng, lòng rối, mà vẫn chọn ở lại — đấy mới là yêu thật.


Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *