Your cart is currently empty!
Trầm cảm không còn là một trạng thái tâm lý mà nó chính là 1 căn bệnh
Đôi môi sinh ra là để nói những lời hay ý đẹp – Đôi tay sinh ra là để nhắn nhủ những điều hay việc tốt. Nên mình không muốn một lúc nào đó bạn trở thành người gián tiếp gây hại cho người khác bằng ngôn từ đâu

Và làm ơn, nếu vẫn có thể bình thường, vẫn gồng mình mạnh mẽ được, thì hãy đi tìm những việc vui vẻ nhỏ nhặt, mang lại cho mình hứng thú sống để làm giảm sự tiêu cực, stress của bản thân khi đang trong sự bủa vây của những câu chuyện drama dù muốn hay không muốn nào đó.
Sau khi trải qua điều trị, mình thật sự không mong bất kỳ một ai rơi vào căn bệnh trầm cảm này.
Mình đã phải lần lượt trải qua những triệu chứng của bệnh như:
→ Ám ảnh xã hội (mình luôn nghĩ bất kỳ ai đến với mình là có thể giết mình)
→ Rối loạn lo âu (dù không muốn nhưng tinh thần cứ bắt mình nghĩ đến cái chết, rồi sự biến mất lần lượt của những người mình thân yêu… khiến mình suy sụp và chỉ biết ngồi co ro 1 góc trước quạt để gió thổi cho giảm “độ nóng” của tinh thần)
→ Ám ảnh cưỡng chế (mình chỉ cần nhìn tóc mà 1 nùi hay 1 đống bùi nhùi cái gì đó là mình đã cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi)
→ Mặc cảm (mình đã từng PHẢI nghĩ mình vô dụng và không đáng sống trên đời này)
→ Chống đối xã hội (chỉ cần bất kỳ một ai đến và muốn kết nối với mình, thì chỉ cần bắt đầu trở nên quá thân thuộc, mình liền sợ hãi mà tìm mọi cách đẩy họ ra xa)…
Mình đã phải lần lượt trải qua những triệu chứng của bệnh như:
→ Ám ảnh xã hội (mình luôn nghĩ bất kỳ ai đến với mình là có thể giết mình)
→ Rối loạn lo âu (dù không muốn nhưng tinh thần cứ bắt mình nghĩ đến cái chết, rồi sự biến mất lần lượt của những người mình thân yêu… khiến mình suy sụp và chỉ biết ngồi co ro 1 góc trước quạt để gió thổi cho giảm “độ nóng” của tinh thần)
→ Ám ảnh cưỡng chế (mình chỉ cần nhìn tóc mà 1 nùi hay 1 đống bùi nhùi cái gì đó là mình đã cảm thấy ớn lạnh và sợ hãi)
→ Mặc cảm (mình đã từng PHẢI nghĩ mình vô dụng và không đáng sống trên đời này)
→ Chống đối xã hội (chỉ cần bất kỳ một ai đến và muốn kết nối với mình, thì chỉ cần bắt đầu trở nên quá thân thuộc, mình liền sợ hãi mà tìm mọi cách đẩy họ ra xa)…
Chính vì những trạng thái tinh thần bất ổn này, có thể sẽ không ai hiểu được những bạn trẻ rơi vào “Trầm Cảm” như mình nên 1 là sợ mình làm gì đó với họ 2 là mình không kiểm soát được mà “quậy phá” chẳng hạn… Nhưng mình muốn đính chính lại 1 điều, đó là những người “Trầm Cảm” – họ chỉ GÂY HẠI CHO CHÍNH BẢN THÂN HỌ. Và thật ra thâm tâm họ rất sợ LÀM PHIỀN đến tất cả mọi người nên nhiều người chủ động cô lập chính bản thân họ lại với thế giới xung quanh – Nhưng điều này chỉ khiến họ thêm “mất mát” tình cảm và bệnh tình thêm trầm trọng hơn.
Vì thế đối với những ai có dấu hiệu hay lo sợ đủ mọi chuyện hay luôn có những suy nghĩ tiêu cực (thật ra chính bản thân họ KHÔNG MUỐN điều đó đâu) thì nếu muốn giúp đỡ họ, xin hãy đừng lo sợ mà ở cạnh bên họ. Nếu bạn muốn giúp nhưng ăn nói không khéo hay không tâm lý, thì chỉ cần làm 1 chuyện đơn giản, đó là lắng nghe họ nói và không phán xét họ rằng “Tất cả là do bạn tiêu cực” hay “Nghĩ tích cực lên, thoáng ra hơn nữa đi” hoặc “Mới nhiêu đây mà đã trầm cảm, mốt sau này gặp biết bao nhiêu chuyện nữa không lẽ tự tử” (xin nhắc lại, sức chịu đựng và cả NHỮNG CÂU CHUYỆN BÊN LỀ của mỗi người là mỗi KHÁC NHAU) – chỉ cần như vậy thôi (nếu bạn muốn giúp đỡ thật) thì đôi khi bạn đã cứu được 1 mạng người rồi đó.
Còn nếu bạn thật sự sợ phiền phức, chưa có ý định giúp đỡ ngay lúc này vì chính bản thân bạn không thể hay cũng chưa ổn định, thì xin HÃY IM LẶNG và đừng nói ra bất kỳ điều gì bạn xem xét, đánh giá về tất cả mọi thứ xung quanh đối với những người đang điều trị “Trầm Cảm”.
Đôi môi sinh ra là để nói những lời hay ý đẹp – Đôi tay sinh ra là để nhắn nhủ những điều hay việc tốt. Nên mình không muốn một lúc nào đó bạn trở thành người gián tiếp gây hại cho người khác bằng ngôn từ đâu.
Share with
/
Để lại một bình luận